Cơn ác mộng của Lissa truyền vào tôi, giũ tôi khỏi giấc mơ của chính mình, một giấc mơ liên quan tới bãi biển và anh chàng ngon lành nào đó đang xoa dầu bắt nắng cho tôi. Những thoáng hình dung – của Lissa, không phải của tôi – nhào cuộn qua đầu tôi: lửa, máu, mùi khói và những đoạn kim loại bị vặn xoắn của một chiếc ô tô. Các hình ảnh ấy quấn quanh, khiến tôi nghẹt thở, cho đến khi một phần lý trí trong não bộ nhắc nhở rằng đó không phải là giấc mơ của tôi.

Bạn đang xem: Nhân sinh cảm ngộ

Tôi choàng tỉnh, những sợi tóc dài, sẫm màu dính bết vào trán.

Lissa vẫn nằm trên giường cô ấy, vùng vẫy và la hét. Tôi vọt ra khỏi giường mình, nhanh chóng băng qua khoảng cách nhỏ giữa hai bên.

“Liss,” Tôi gọi, lắc lấy lắc để. “Liss, dậy đi.”

Tiếng thét của Lissa dịu xuống, thay vào đó là những tiếng thút thít khe khẽ. “Andre,” cô rên lên. “Ôi trời ơi!”

Tôi đỡ Lissa ngồi dậy. “Liss, cậu có còn ở đó đâu. Tỉnh lại đi.”

Sau vài giây, mắt Lissa run run mở ra, và trong ánh sáng mờ nhạt, tôi nhìn thấy một thoáng tỉnh táo bắt đầu trỗi dậy. Nhịp thở điên cuồng chậm dần, Lissa ngả lại gần, tựa đầu vào vai tôi. Tôi vòng một tay ôm Lissa và vuốt tóc cô.

“Ổn rồi mà,” tôi dịu dàng nói. “Mọi chuyện đều ổn cả.”

“Lại giấc mơ đó.”

“Ừ. Tớ biết.”

Chúng tôi ngồi như thế trong vài phút, không nói thêm gì khác. Khi cảm thấy Lissa đã bình tĩnh lại, tôi với ra cái bàn nhỏ giữa hai giường và bật đèn. Chỉ mờ mờ nhưng cả hai chúng tôi đều không cần phải thật sáng mới nhìn được. Bị ánh đèn thu hút, chú mèo Oscar của cậu bạn cùng nhà nhảy phốc lên bậu cửa sổ để mở. Nó tránh xa tôi – động vật không thích ma cà rồng lai, chả hiểu vì lý do gì – nhưng lại nhảy lên giường và dụi đầu vào Lissa, kêu rừ rừ êm ái. Động vật không có vấn đề gì với Moroi, và tất cả bọn chúng đều đặc biệt yêu quý Lissa. Vừa mỉm cười, Lissa vừa gãi cằm Oscar, tôi cảm thấy cô bình tâm hơn.

“Lần gần nhất mình cho cậu ăn là lúc nào?”

Tôi hỏi, quan sát nét mặt Lissa. Làn da trắng nhợt nhạt hơn mọi khi, những quầng thâm hiện rõ dưới mắt, và từ cô toát ra một vẻ yếu đuối mong manh. Tuần này việc học hành rất căng thẳng, tôi không thể nhớ ra lần cuối cùng mình cho Lissa máu. “Hình như là… hơn hai ngày rồi, phải không? Hay là ba? Sao cậu không nói gì?”

Lissa nhún vai và tránh ánh mắt tôi. “Cậu bận quá. Tớ không muốn…”

“Vớ vẩn,” tôi nói, thay đổi tư thế cho thuận lợi hơn. Bảo sao Lissa có vẻ yếu ớt. Oscar không muốn tôi đến gần thêm một chút nào nên đã nhảy xuống và trở về chỗ cửa sổ, nơi có thể quan sát ở một khoảng cách an toàn. “Nào. Thực hiện thôi.”

“Rose…”

Nào. Cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.”

Tôi nghiêng đầu và hất tóc về phía sau, để hở cổ. Tôi thấy Lissa ngập ngừng, nhưng hình ảnh cổ tôi vươn ra và điều nó mời mọc xem chừng quá hấp dẫn. Vẻ đói khát lướt ngang khuôn mặt Lissa, môi cô hé mở, để lộ những chiếc răng nanh thường được giấu đi khi sống giữa con người. Đám răng nanh ấy đối lập một cách kỳ quái với tất cả các nét đẹp khác của Lissa. Khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc vàng nhạt khiến cô giống một thiên thần hơn là ma cà rồng.

Khi răng Lissa sắp chạm vào da tôi, tôi thấy tim mình đập nhanh hơn, vì sợ hãi và cả mong đợi. Tôi luôn ghét cảm giác thứ hai, nhưng chẳng biết làm sao để khắc phục nó. Đấy là một điểm yếu mà tôi không thể rũ bỏ.

Các răng nanh của Lissa cắn ngập vào tôi, thật mạnh, và tôi hét to khi cơn đau bùng lên ngắn ngủi. Rồi nó trôi đi ngay, thay vào đó là niềm vui quý giá tuyệt vời chảy tràn khắp cơ thể. Nó còn tuyệt hơn bất kỳ lần say hay phê nào. Còn tuyệt hơn cả tình dục – hoặc ít nhất là tôi tưởng tượng thế, vì tôi chưa bao giờ thử. Nó như một tấm chăn khoái cảm trong lành và tinh tế, choàng lấy tôi và hứa hẹn rằng mọi việc trên đời rồi sẽ ổn. Cứ thế. Những chất trong nước bọt của Lissa tạo cảm giác hưng phấn tột bậc, và tôi quên cả thế giới, quên cả việc mình là ai.

Thế rồi, thật đáng tiếc, nó lại kết thúc. Còn chưa tới một phút.

Lissa lùi lại, chùi tay lên môi và quan sát tôi. “Cậu ổn chứ?”

“Tớ… ừ.” Tôi nằm trở lại giường, hoa mắt do mất máu. “Tớ chỉ cần ngủ một giấc. Chả sao đâu.”

Đôi mắt màu xanh ngọc của Lissa theo dõi tôi với vẻ lo lắng. Cô đứng dậy. “Tớ đi kiếm cho cậu cái gì ăn.”

Những lời phản đối vụng về lên tới môi tôi, song chưa nói ra được thành câu thì Lissa đã bỏ đi rồi. Trạng thái đê mê do vết cắn giảm bớt ngay khi Lissa làm gãy mối kết nối, nhưng vẫn còn một chút vương trong các mạch máu, và tôi cảm thấy một nụ cười ngớ ngẩn nở trên môi mình. Tôi ngoái đầu, liếc Oscar, nó vẫn đang ngồi trên bậu cửa sổ.

“Mày chẳng biết là mày bỏ lỡ cái gì đâu,” tôi bảo nó.

Sự chú ý của Oscar đã chuyển sang thứ gì đó ở bên ngoài. Thu mình xuống thành tư thế đang mai phục, nó thở phì phì trong bộ lông đen nhánh. Đuôi nó bắt đầu giật giật.

Nụ cười tắt ngóm, tôi buộc mình ngồi dậy. Thế giới chao đảo, và tôi phải đợi nó tự điều chỉnh lại rồi mới cố đứng lên. Khi tôi gắng đứng được thì cơn hoa mắt chóng mặt lại ập đến và lần này không chịu ngừng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy đủ sức để lê đến gần cửa sổ và ngó ra ngoài cùng Oscar. Nó thận trọng nhìn lại tôi, xê ra một chút, đoạn quay trở lại với thứ đang khiến nó chú ý.

Một cơn gió ấm áp – kiểu ấm áp không hợp vụ đối với mùa thu ở Portland – lùa vào tóc tôi khi tôi nghiêng người ra ngoài. Con phố tối sẫm và khá yên tĩnh. Đã 3 giờ sáng, thời điểm duy nhất mà sân trường yên lặng, chí ít là phần nào. Căn nhà có gian phòng mà chúng tôi thuê suốt tám tháng vừa qua tọa lạc trên mộy con phố dân cư với nhiều ngôi nhà cũ kỹ, lộn xộn chẳng hợp với nhau. Ở bên kia phố, một ngọn đèn đường chập chờn, chắc sắp cháy bóng. Ánh sáng nó tỏa ra vẫn đủ để tôi nhận dạng được hình thù của các ô tô và các tòa nhà. Trong vườn chỗ chúng tôi thì tôi có thể nhìn thấy đường nét của cây cối, lùm bụi.

Và cả một người đang quan sát tôi.

Tôi bật lùi lại vì bất ngờ. Một hình người đứng cạnh một cái cây trong vườn, cách nhà chừng mười mét, đủ để nhìn vào qua cửa sổ một cách dễ dàng. Khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể ném một thứ gì đó trúng anh ta. Chưa biết chừng anh ta cũng đã nhìn thấy hành động của Lissa và tôi vừa rồi.

Bóng tối che giấu quá tốt, nên dù ở trên cao, tôi vẫn không xác định được nét nào khác của người nọ, trừ tầm vóc. Anh ta cao lớn. Rất cao lớn. Anh ta chỉ đứng đó một lúc, gần như không thể nhận thấy được, rồi bước lui, tan biến trong bóng đổ của cây sồi phía xa trong vườn. Tôi khá chắc chắn rằng đã trông thấy một người khác tới gần anh ta trước khi bóng tối nuốt chửng cả hai bọn họ.

Cho dù những kẻ kia là ai, thì Oscar cũng không ưa họ. Trừ tôi ra, nó vẫn thường hòa hợp với hầu hết mọi người, chỉ bực tức khi ai đó gây nguy hiểm ngay trước mắt. Người ngoài vườn chưa hề de dọa Oscar, nhưng chú mèo đã cảm thấy điều gì đó, một điều khiến nó căng thẳng.

Một điều giống với điều mà nó luôn cảm thấy ở tôi.

Nỗi lo sợ lạnh giá ào qua tôi, hầu như – nhưng không hoàn toàn – nhổ rễ được niềm hưng phấn đáng yêu do vết cắn của Lissa mang lại. Lùi xa khỏi cửa sổ, tôi thọc vào một chiếc quần jean nhặt được trên sàn, vội vàng đến nỗi suýt nữa thì ngã lộn nhào. Mặc xong quần, tôi chụp lấy áo khoác của mình và của Lissa, cùng ví của cả hai đứa. Nhồi chân vào đôi giày đầu tiên nhìn thấy, tôi lao ra cửa.

Ở dưới nhà, tôi tìm thấy Lissa trong căn bếp chật hẹp, đang lục lọi tủ lạnh. Một trong những người bạn cùng nhà, Jeremy, đang ngồi ở bàn, tay chống lên trán, buồn bã ngó đăm đăm vào một cuốn sách Toán. Lissa ngạc nhiên nhìn tôi.

“Cậu không nên dậy ngay thế chứ.”

“Bọn mình phải đi. Ngay bây giờ.”

Mắt Lissa mở to, rồi chỉ một thoáng sau, cô hiểu ngay. “Cậu… thật sao? Cậu có chắc không?”

Tôi gật đầu, không thể giải thích vì sao mình biết chắc chắn. Đơn giản là biết thôi.

Jeremy tò mò quan sát chúng tôi. “Có chuyện gì vậy?”

Một ý tưởng lóe sáng trong đầu tôi. “Liss, lấy chìa khóa xe của cậu ấy.”

Jeremy nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi. “Các cậu đang…”

Lissa quả quyết bước đến phía Jeremy. Qua mối gắn kết huyền bí, nỗi lo sợ của cô đổ ào lên tôi, nhưng bên cạnh vẫn còn một điều khác, đó là niềm tin tuyệt đối của Lissa, tin rằng tôi sẽ lo liệu được tất cả mọi việc, rằng chúng tôi sẽ an toàn. Như mọi khi, tôi hy vọng mình xứng đáng với sự tin tưởng đó.

Lissa cười thật tươi và nhìn thẳng vào mắt Jeremy. Trong một khoảnh khắc, Jeremy chỉ nhìn chăm chú, vẫn lúng túng, rồi tôi thấy sự khuất phục bao trùm lấy cậu ta. Mắt đờ đẫn đi, cậu nhìn Lissa trìu mến.

“Bọn tớ cần mượn ô tô của cậu,” Lissa dịu dàng nói. “Chìa khóa đâu?”

Jeremy mỉm cười, còn tôi rùng mình. Khả năng chống chịu của tôi là rất cao, nhưng tôi vẫn cảm nhận được tác động của nó khi nó hướng vào người khác. Phép thuật đó và việc sử dụng nó, như tôi đã được dạy suốt cả đời mình, đều là sai trái. Với tay vào túi, Jeremy đưa ra một chùm chìa khóa đính vào chiếc móc to tướng màu đỏ.

“Cảm ơn cậu,” Lissa nói. “Xe đỗ đâu?”

“Dưới phố,” Jeremy mơ màng đáp. “Ở góc ấy. Cạnh phố Brown.” Tức là cách đây bốn khối nhà.

“Cảm ơn cậu,” Lissa lặp lại và bước lui. “Ngay khi bọn tớ đi rồi, thì tớ muốn cậu lại học tiếp. Hãy quên rằng tối nay cậu từng nhìn thấy bọn tớ, nhé.”

Jeremy gật đầu dễ dãi. Tôi có cảm tưởng rằng vì Lissa, cậu ta hẳn sẽ nhảy ngay xuống khỏi một mỏm đá nếu Lissa đề nghị. Tất cả mọi người đều bị tác động bởi phép ép buộc, nhưng Jeremy yếu hơn hầu hết những người khác. Việc đó lúc này thật hữu ích.

“Đi thôi,” tôi bảo Lissa. “Bọn mình phải chuyển chỗ ở.”

Chúng tôi bước ra ngoài, hướng về phía góc phố mà Jeremy đã đọc tên. Tôi vẫn còn choáng váng do bị cắn và cứ vấp liên tục, không thể di chuyển nhanh như ý muốn. Lissa phải đỡ vài lần để tôi khỏi ngã. Và luôn luôn, nỗi lo từ tâm trí Lissa cứ ào sang tôi. Tôi cố hết sức để phớt lờ nó, tôi còn phải xử lý những nỗi sợ của riêng mình.

“Rose… bọn mình sẽ làm gì nếu bọn họ bắt được?” Lissa thì thầm.

“Không bắt được đâu,” tôi dữ dằn đáp. “Tớ sẽ không để bọn họ bắt được.”

“Nhưng nếu bọn họ đã tìm thấy bọn mình…”

“Hồi trước họ đã từng tìm thấy bọn mình đấy thôi. Lúc đó họ có bắt được đâu. Bọn mình chỉ cần lái xe đến ga tàu điện và tới L.A. Bọn họ sẽ mất dấu.”

Tôi làm ra vẻ mọi chuyện thật đơn giản. Tôi luôn làm thế, mặc dù chả có gì đơn giản trong việc luôn phải trốn chạy những người mà chúng tôi đã lớn lên cùng. Chúng tôi trốn chạy suốt hai năm qua, giấu mình ở bất kỳ nơi nào có thể và cố học cho xong trung học. Năm cuối cùng vừa mới bắt đầu, và cuộc sống trong khuôn viên trường học có vẻ an toàn. Chúng tôi đã rất gần với tự do.

Lissa không nói gì thêm, tôi cảm thấy niềm tin cô đặt vào mình lại trỗi lên. Mọi việc giữa chúng tôi luôn diễn ra như vậy. Tôi là người thực hiện, là người đảm bảo cho mọi chuyện vận hành – đôi khi một cách hấp tấp. Lissa là người hay cân nhắc hơn, là người suy xét vấn đề và nghiên cứu tổng quát trước khi hành động. Cả hai phong cách đều hữu ích theo kiểu riêng, nhưng vào thời điểm hiện tại thì sự hấp tấp mới là cần thiết. Chúng tôi không có thời gian để do dự.

Lissa và tôi là bạn thân từ hồi mẫu giáo, khi giáo viên xếp cặp chúng tôi cho các bài tập viết. Bắt những đứa trẻ năm tuổi đánh vần từ Vasilisa DragomirRosemarie Hathaway thật còn hơn cả tàn bạo, chúng tôi – hay đúng hơn là tôi – đã phản ứng rất thích đáng. Tôi quăng cuốn sách của mình vào cô giáo và gọi cô là đồ phát-xít nhẫn tâm. Tôi không biết nghĩa những từ ấy, nhưng đã biết cách nhắm trúng một mục tiêu di động.

Từ đó trở đi, Lissa và tôi trở thành những người bạn không thể chia lìa.

“Cậu nghe thấy không?” Lissa chợt hỏi.

Phải vài giây sau, tôi mới phát hiện được điều mà Lissa đã nắm bắt trước nhờ các giác quan nhạy bén hơn. Tiếng bước chân, rất dồn dập. Tôi nhăn mặt. Chúng tôi vẫn còn phải băng qua hai khối nhà nữa.

“Bọn mình phải chạy thôi,” tôi nói, túm lấy tay Lissa.

“Nhưng cậu không thể…”

Chạy!

Tôi huy động toàn bộ sức mạnh ý chí, chỉ để không lăn ra xỉu ngay trên vỉa hè. Cơ thể tôi không muốn chạy sau khi mất máu hoặc trong khi vẫn còn chuyển hóa những tác động do nước bọt của Lissa gây ra. Nhưng tôi buộc các cơ bắp của mình ngừng biểu tình và bám sát lấy Lissa khi chân chúng tôi nện xuống nền bê-tông. Thường thì tôi có thể chạy nhanh vượt Lissa mà chẳng cần chút nỗ lực kinh khủng nào – đặc biệt khi cô ấy đi chân đất – nhưng tối nay, chính Lissa là người giữ cho tôi đứng thẳng được.

Tiếng bước chân đuổi theo trở nên to hơn, gần hơn. Những ngôi sao đen kịt nhảy múa trước mắt tôi. Chiếc xe Honda màu xanh lá cây của Jeremy đã hiện ra đằng kia. Ôi Chúa ơi, giá như chúng tôi có thể tới nơi…

Chỉ còn cách chiếc xe khoảng vài mét thì một thanh niên bước thẳng ra chắn đường. Chúng tôi “phanh” đánh két, và tôi giật mạnh tay Lissa ra sau mình. Chính là anh ta, kẻ đứng dưới phố theo dõi tôi lúc trước. Anh ta lớn hơn chúng tôi, khoảng hăm tư hăm lăm tuổi, và theo như tôi ước lượng, thì cao chừng mét chín hay hai mét. Nếu trong hoàn cảnh khác – tức là, nếu không phải anh ta đang chặn ngang cuộc trốn chạy tuyệt vọng của chúng tôi – thì hẳn tôi đã thấy rằng anh ta cũng “hot”. Tóc nâu chấm vai, buộc thành một túm đuôi ngựa ngắn. Mắt nâu sẫm. Áo khoác nâu dài – áo chắn bụi, tôi nghĩ nó được gọi như thế.

Nhưng có “hot” hay không thì lúc này cũng chẳng liên quan gì. Anh ta chỉ là một chướng ngại vật cản trở Lissa và tôi đến chỗ cái ô tô và đến với tự do. Tiếng bước chân phía sau chậm lại, tôi biết những kẻ đuổi theo đã bắt kịp mình. Từ hai bên, tôi nhận thấy có nhiều chuyển động hơn, nhiều người lại gần hơn. Chúa ơi! Họ đã cử gần một tá giám hộ chỉ để tóm chúng tôi về. Thật không tin được. Đến cả bản thân nữ hoàng chắc cũng chả đi đâu mà có nhiều người bảo vệ đến thế.

Hốt hoảng và không hoàn toàn kiểm soát được suy nghĩ logic, tôi hành động theo bản năng. Tôi áp chặt vào Lissa, giữ cô đứng sau mình và cách xa khỏi người có vẻ là dẫn đầu kia.

“Để cho cậu ấy yên,” tôi gầm gừ. “Đừng có động vào cậu ấy.”

Vẻ mặt người nọ kín bưng, nhưng anh ta giơ hai tay ra, theo một cử chỉ ngụ ý trấn an, cứ như tôi là một con vật lên cơn dại mà anh ta cần dỗ cho dịu lại.

“Tôi không định…”

Anh ta tiến lên một bước. Quá gần

Tôi tấn công lập tức, nhảy vọt tới theo một động tác ra đòn mà tôi đã không sử dụng đến suốt hai năm qua, kể từ hồi Lissa và tôi bỏ trốn. Tư thế của tôi rất ngớ ngẩn, đúng là một phản ứng nữa được sinh ra bởi bản năng và sợ hãi. Nó không chỉ ngớ ngẩn mà còn vô vọng. Người nọ là một giám hộ thành thục chứ không phải một học viên tập sự còn chưa hoàn thành kỳ huấn luyện. Anh ta cũng chẳng hề yếu ớt hay sắp ngất xỉu.

Và khỉ thật, anh ta nhanh kinh khủng. Tôi đã quên mất rằng những giám hộ có thể nhanh đến mức nào, rằng họ có thể di chuyển và ra đòn như những con rắn hổ mang. Anh ta hạ gục tôi như thể phẩy tay đuổi một con ruồi, tay anh ta đẩy mạnh vào tôi khiến tôi bắn về phía sau. Tôi không nghĩ anh ta muốn tấn công mạnh như thế – có lẽ chỉ định khiến tôi phải tránh xa – nhưng sự phối hợp kém cỏi của tôi đã cản trở khả năng đỡ đòn. Không thể đứng cho vững, tôi bắt đầu ngã lao xuống, nhằm thẳng tới vỉa hè theo một góc cong queo, hông hướng xuống trước. Sẽ đau đây. Đau nhiều đây.

Nhưng mà không đau.

Cũng nhanh như khi ngăn chặn tôi, anh ta vươn tay ra và tóm lấy tay tôi, giữ cho tôi đứng thẳng lại. Khi đã tự đứng vững, tôi để ý thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi – hay chính xác hơn, là vào cổ tôi. Vẫn đang bị choáng, nên tôi chưa hiểu ngay được tình hình. Thế rồi, một cách chậm chạp, bàn tay không bị túm của tôi sờ lên một bên cổ mình và chạm nhẹ vào bết thương mà Lissa tạo ra lúc trước. Khi rút các ngón tay lại, tôi thấy vệt máu còn ướt và sẫm màu trên da. Xấu hổ, tôi rũ tóc xuống cho rủ quanh mặt. Tóc tôi dày, dài, và hoàn toàn che được cả cổ. Tôi nuôi tóc chính vì lí do này đây.

Đôi mắt sẫm màu của người nọ nấn ná thêm một lúc nữa ở vết cắn giờ đây đã được che đi, rồi nhìn vào mắt tôi. Tôi đáp trả bằng cái nhìn ngang ngược và nhanh chóng giật tay mình ra. Anh ta buông tôi, dù tôi biết anh ta thừa sức giữ tôi cả đêm nếu muốn. Cố chống lại cơn chóng mặt đến buồn nôn, tôi lùi lại phía Lissa, gồng người chuẩn bị một đợt tấn công nữa. Chợt cô nắm lấy tay tôi. “Rose,” Lissa lặng lẽ nói. “Đừng.”

Lúc đầu, lời nói của Lissa chẳng ép-phê gì với tôi, nhưng những ý nghĩ bình tĩnh dần dần hình thành trong đầu tôi, ào đến qua mối kết nối. Đó không hẳn là phép ép buộc – Lissa không đời nào dùng phép đó với tôi – nhưng nó có những tác động nhất định, cũng như tác động của hiện thực rằng chúng tôi bị vượt xa cả về số lượng lẫn đẳng cấp. Ngay chính tôi cũng biết rằng cố chiến đấu nữa là vô ích. Sự căng thẳng rời khỏi cơ thể, tôi rũ xuống trong thất bại.

Cảm nhận rằng tôi đã “phất cờ trắng”, người thanh niên kia bước lên trước, chuyển sự chú ý sang Lissa. Khuôn mặt hoàn toàn điềm tĩnh, anh ta cúi đầu chào Lissa một cách rất thanh nhã, khiến tôi phải ngạc nhiên, vì anh ta cao đến thế kia mà. “Tôi là Dimitri Belikov,” anh ta nói, giọng thoáng âm sắc của tiếng Nga. “Tôi tới để đưa cô trở về Học viện Thánh Vladimir, thưa Công chúa.”

Bạn đang xem phim Cô Nàng Ma Cà Rồng

Bộ phim Cô Nàng Ma Cà Rồng thuộc thể loại phim HOẠT HÌNH - ANIME của Nhật Bản. một anh chàng vô tình ghi danh mình vào học viện nơi đào tạo những yêu quái.

Use Google Chrome browser for the best experience on vn2, Click here to install

Sử dụng trình duyệt Google Chrome để có trải nghiệm tốt nhất trên vn2, cài đặt Google Chrome bấm (vào đây)

Khi sử dụng tìm kiếm trên Google, vui lòng thêm "vn2" vào sau tên phim cần tìm kiếm, ví dụ: (co nang ma ca rong vn2).


CÙNG THỂ LOẠI:
MỚI CẬP NHẬT
*

3/3

ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG BẢN ĐẶC BIỆT


*

293/293

BORUTO - NARUTO THẾ HỆ TIẾP THEO


*

Đấu Phá Thương Khung Phần 5


*

Thủ Lĩnh Thẻ Bài


*

Đạo Kiếm Thần Vực


Kỵ Sĩ Sân Cỏ


MẸ LÀ SỐ 1


Toàn Chức Pháp Sư PHẦN 2


220/220

NARUTO HTV VTV3


267/267

ĐẤU LA ĐẠI LỤC


Đồng Hồ Yêu Quái PHẦN 2


24/24

Đấu Phá Thương Khung Phần 4 - Battle Through the Heavens 4


Tập Full

NATRA MA ĐỒNG GIÁNG THẾ


THÔN PHỆ TINH KHÔNG


Nữ Sinh Trung Học


Đảo Hải Tặc - Vua Hải Tặc One Piece


Full

TIÊN HẮC ÁM - MALEFICENT 1


TOP PHIM MỚI ĐƯỢC YÊU THÍCH

Thành Phố Của Cô Ấy


PHIM Trung Quốc

Phụng Chỉ Sủng Quân


PHIM Trung Quốc

Tôi Mơ Giữa Ban Ngày


PHIM Trung Quốc

Bàn Tay Ma Thuật


PHIM Hàn Quốc

25 Giờ Yêu - Sweet Games


PHIM Trung Quốc

Yến Sơn Phái Và Bách Hoa Môn


PHIM Trung Quốc

Kỳ Tích Tình Yêu


PHIM Thái Lan

Bảy Kiếp May Mắn


PHIM Trung Quốc
Phim mới cập nhật
Phim xem nhiều
Trang website 100% không có nội dung quảng cáo.

Xem thêm: Các Bài Tiếng Anh Dễ Hát Tiếng Anh Để Luyện Học Nghe Cực Hay


QUỐC GIA:
Phim Hàn Quốc
Phim Trung Quốc
Phim Hồng Kông
Phim Mỹ
Phim Việt Nam
Phim Thái Lan
Phim Nhật Bản
Phim Nhiều Quốc Gia
Phim Chiếu Rạp
Phim Hàn Quốc 2
THỂ LOẠI PHIM:
Hành Động
TLXH Hành Động
Hành Động Hài Hước
Cờ Bạc Xã Hội Đen
Võ Thuật
Võ Thuật Kiếm Hiệp
Tình Cảm
Xuyên Không
Tâm Lý - Kinh Dị
Cổ Trang Tổng Hợp
Hoạt Hình - ANIME
Ca nhạc
cya.edu.vn
contact .vn2
gmail.com
Đây là phần mềm Test tìm kiếm giả lập tiêu đề, mọi hiển thị chỉ là mô phỏng, trang website không dẫn link đến nội dung video trực tuyến, cũng như bất cứ một hình ảnh riêng tư nào.