Script has been disabled on your browser, please enable JS to make this app work.

Bạn đang xem: Xin lỗi thanh xuân



Chiều mưa rả rít trên con phố buồn, những ngôi nhà đã phủ rong rêu càng làm cho con phố thêm nhuốm màu xưa cũ. Trước kia, nơi đây từng là con phố nhộn nhịp đông đúc, dòng người nườm nượp ngược xuôi, hối hả. Mấy nhóc nô đùa bên con mương cạnh mé sông ngày xưa, giờ đã thành những cô cậu thanh niên rời quê lên phố đông náo nhiệt, vì con đường tương lai phía trước, cũng vì con đường mưu sinh cho phận đời nổi trôi.

Những mái nhà xưa, những góc phố xưa, đã từng có một thời…

Ta từng nuối tiếc những gì là xưa cũ, khi chính ta ngay tại thời điểm đó, lại để bản thân trôi theo những đam mê phù du, huyền ảo, đến khi nhận ra ta đã đã đi xa thực tại, thời trẻ đã qua, ta tiếc nuối cho khoảng thanh xuân đó đã không sống đúng như giá trị thực của cuộc sống, cũng giống như ta tiếc nuối con phố nhộn nhịp đó, một thời từng sôi động…giờ đã ngả màu rêu phong.

Để bây giờ khi quay lại khu phố nơi ta từng sống, chỉ nói câu xin lỗi vì đã không tận hưởng hết những khoảnh khắc ta sống cùng với nó, mà để đến khi qua thời huy hoàng rồi, ta mới nhìn lại…

Tôi ví cảm giác này giống thời thanh xuân của tôi, mà tôi tiếc nuối…

Chúng ta từng có một thời nông nổi với những cảm xúc hỗn độn của tình yêu vừa chớm nở, một thời rong ruổi những khát vọng được làm tất cả mọi thứ mà mình mong muốn, một thời mà bản thân tâm niệm rằng mình phải là người khác biệt và giỏi hơn người khác, một thời hồn nhiên bên đám bạn khám phá những miền đất quê hương của nhau trong những ngày học đã khép lại.

Và nhiều thứ “một thời” đó, người ta trân quý, nhớ nhung và cũng chứa đầy những tiếc nuối khi đã vô tình đánh mất nó vào kí ức: thời thanh xuân của con người.

Ai cũng bảo thanh xuân là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời con người, cái tuổi giữa lưng chừng những khó khăn, thử thách, thú vị, đắng cay, ngọt ngào, trầm lặng, nhưng cực kì mạnh mẽ và quyết liệt nhất.

Tôi phiêu du qua tuổi xuân của mình bằng những tháng ngày tăm tối và chìm trong cảm xúc buồn sầu với cái nhìn tiêu cực về cuộc sống.

Khi đã nhận ra rằng, bản thân đã đánh mất quá nhiều thời gian cho những thứ không đáng- tôi nợ thanh xuân một lời xin lỗi….

Thanh xuân cho tôi những thứ quý giá nhất của cuộc sống: thời gian - tuổi trẻ - sức khỏe.

Hội tủ cả ba yếu tố lại, tôi có một cuộc sống tràn đầy sức lực của con người trẻ, dám theo đuổi ước mơ của mình, dám tỏ tình với một người nào đó, dám phiêu lưu, dám mạo hiểm.

Nhưng rồi tất cả những điều đó bị vùi dập, càng ngày càng trở nên nên nhút nhát và sợ sệt, khi tôi không dám lựa chọn cho mình con đường tôi muốn đi, thay vì trái tim mách bảo mình phải đi thẳng, tôi lượn vòng rẻ trái cuộc đời mình, lựa chọn theo lời thúc giục của người khác. Cho đến khi nhận ra rằng, bản thân đã quá yếu đuối không phải vì dễ bị tác động bới người ngoài - và vì: ta không có chính kiến cho sự lựa chọn của mình.

Tôi nợ thanh xuân một lời xin lỗi - khi đã khóc rất nhiều cho một mối tình dùng dằn không lối thoát - mà quên mất rằng, bản thân cần được yêu thương nhiều hơn, tôi chạy theo thứ gọi là tình yêu đích thực, nhưng đâu biết rõ, tình yêu đích thực nó xuất phát từ tình cảm chân thành, vì thực sự hai bên cần nhau, cùng vượt qua sóng gió mà vun đắp tình cảm chân thành.

Tôi nợ thanh xuân một lời xin lỗi - khi mà, những đứa bạn cùng trang lứa từ khi bước chân vào cánh cửa đại học, đã tham gia các hoạt động xã hội một cách tích cực, song song việc học, không chỉ là phát huy những điểm mạnh của bản thân, các bạn còn học thêm kĩ năng sống, không ngừng học hỏi chủ động trong mọi việc, trong khi tôi dành cả khoảng thời gian sinh viên để ngủ, ăn uống, và tỏ ra chán nản mỗi khi đi học. Để muộn màng khi chật vật với cuộc sống bên ngoài mới nhận ra, tôi đã làm chi thời thanh xuân tươi đẹp nhất của đời mình?

Nợ thanh xuân một lời xin lỗi - khi ngày ngày, mỗi lúc thức dậy, tự hỏi bản thân rằng: Mình là ai? Mình sẽ trở nên như thế nào?

Nhưng những câu hỏi đó, nhanh chóng bị bỏ quên theo nhịp trôi của thời gian, tôi bị những thú vui thường ngày làm quên lãng đi mất…để chẳng bao giờ dám thành thật với bản thân một lần, mà chỉ thoáng lại đôi chút, rồi ý nghĩa tìm kiếm mình là ai chợt vụt mất.

Tuổi trẻ cũng khát vọng, nhưng ương ngạnh và dễ sốc nổi. Vừa thoát ra khỏi sự bao bọc của người lớn, chúng ta bắt đầu bước ra đời, như tờ giấy trắng được viết bằng nét mực tím của thời học sinh vô tư cứ nghĩ cuộc sống sẽ trải màu hồng thắm. Đến khi bước ra đời rồi, ta lại thấy cuộc sống nhiều màu như bức tranh có mảng sáng, mảng tối.

Ai bảo thanh xuân là ngắn ngủi, dù thanh xuân có ngắn cỡ nào, những nếu ta biết trân trọng từng giây phút, cho bản thân được chiêm nghiệm từ cuộc sống một cách trọn vẹn nhất, thanh xuân nếu có kéo dài, mà ta bỏ quên nó mà ngụp lặn trong sự ngu muội của bản thân thì cũng là cơn mưa rơi trên vùng đá sõi chai cứng.

Người ta thường ví thanh xuận như cơn mưa rào, chóng qua, chóng tạnh. Thay vì tiếc nuối khi mưa rơi rồi tạnh mất, ta chưa kịp tắm mát những gì mưa giội rửa cho cuộc đời mình, thì hãy nuối tiếc ít thôi, ta hãy tận hưởng sụ tươi mát, từ những giọt mưa long lanh có vị ngọt, chát của cuộc đời. Hứng nguồn sống từ nó, mà làm cho đời ta thêm hạnh phúc - cho ta thốt lên câu nói cảm ơn vì thanh xuân đã đến, chứ không phải câu:


*

*

Blog Radio 572: Giữa chúng ta đã từng tồn tại một tình yêu


*

Top những con giáp nữ sinh ra đã mang phước khí trong mình


*

Những ngày đi tìm bình yên


*

26 tuổi mà chưa có người yêu thì lỗi tại mình


cya.edu.vn - Trong thư rất dài, em cũng không đọc hết, chỉ biết dòng cuối anh ghi hai chữ “Xin lỗi”. Chỉ một câu xin lỗi là có thể bù lại thanh xuân của em ư? Chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua tháng năm em chờ đợi anh ư?
Cái rét giá lạnh của mùa đông làm trái tim em như đông cứng. Cho dù em có mặc bao nhiêu chiếc áo ủ ấm cho cơ thể cũng không làm bớt phần nào trái tim băng giá này. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi mà không nỡ nhắc nhở em rằng mùa đông lại đến. Đã bao lâu rồi em sống trong sự bần thần, vô nghĩ, mặc kệ đường đời đưa đẩy thế nào em cũng chấp nhận. Em đã từng nói nếu một ngày em không nhìn thấy anh, có lẽ em sẽ không sống nổi. Nhưng cũng bảy năm rồi em sống thiếu anh...
Cũng đã bảy năm rồi, em đã quên đi sự tồn tại của anh, nhưng những kí ức đẹp đẽ nhất của hai ta không thể nào phai mờ được trong tâm trí em. Em đã từng trách anh, hận anh, sao có thể nỡ làm tổn thương trái tim bé nhỏ này. Người ta hỏi em rằng: “Có đáng không?” Không! Anh không đáng để em hao phí thứ tình cảm này, anh không đáng để em phải rơi nước mắt, không đáng để bỏ mất cái tuổi xuân.
Anh à, thời gian thay đổi, em cũng thay đổi. Không còn là cô bé ngây thơ ngày nào cũng lẽo đẽo làm nũng với anh nữa, có lẽ sau mỗi lần gục ngã đã khiến em trưởng thành mạnh mẽ hơn. Nhưng dù có mạnh mẽ vững chắc với một trái tim sắt đá đi chăng nữa khi đứng giữa căn phòng nhỏ bé này, lí trí cuối cùng cũng không thể đánh bại được cảm xúc.
Đã từng là căn phòng tổ ấm của em và anh, đã từng là nơi ấm cúng tràn ngập tiếng cưới mà nay căn phòng này bỗng sao lạnh lẽo đến vậy. Không còn hình ảnh rực rỡ tràn đầy sức sống như trong tâm trí em, căn phòng trở nên già nua, cũ kĩ. Em vẫn ngồi tựa nơi này, qua cánh cửa kính trắng xóa, làn mưa bụi như hòa cùng làn sương sớm khiến tầm mắt em chỉ hiện một màu trắng xóa tựa như con đường à e đang chọn cũng mù mịt như vậy. Trong vô thức, đôi bàn gầy gò yếu đuối đang dần hé mở cánh cửa cũ kĩ, làn mưa bụi bỗng “tạt” vào khuôn mặt nhỏ bé của em, rát lắm anh ạ, nhưng có phải làn mưa bụi ấy đang an ủi che chở em không, mà sao chúng như thấm dần, hòa cùng những giọt lệ đang tràn trên gương mặt đáng thương của em. Cơn gió mùa Đông Bắc thổi về phía căn phòng, làm xáo trộn đồ đạc, tiếng chuông gió như ngân cùng tiếng gió, gió luồn qua khe tóc em, lạnh thấu xương, khiến trí óc của em bừng tỉnh lại. Dường như em được tỉnh lại sau giấc mộng, sau bao ngày thẩn thơ có lẽ em được làm chính em một lần nữa.
Anh biết không, trong căn phòng nhỏ bé này, bỗng bao nhiêu kí ức tràn về trong tâm trí em. Chưa bao giờ em khao khát được nằm trong vòng tay anh này lúc này, nỗi cô đơn mệt mỏi sau bao ngày đeo chiếc mặt nạ, luôn cố tỏ ra mạnh mẽ khiến em mệt mỏi. Em muốn được yếu đuối một lần nữa, muốn được khóc trên bờ vai ấm áp của anh một lần nữa.
“Bờ vai này sẽ vì em mà chắn mưa chắn gió, bàn tay này sẽ bảo vệ em suốt đời, đôi chân này sẽ cùng em đến tận chân trời, hơi thở này sẽ mãi bên em miễn là anh còn sống.”
Từng là câu nói khiến em hạnh phúc mà nay chỉ là những giọt lệ lăn trên khóe mắt, khiến em đau đớn. Nếu ngày đó, anh thẳng thắn nói với em rằng: “Anh xin lỗi! Anh yêu cô ấy”, thì có lẽ em sẵn sàng lùi về sau và không hoài phí cả tuổi xuân để chờ anh trong vô vọng. Anh biết rõ em là người ghét chờ đợi mà, nhưng người đó là anh, là người đàn ông em yêu nên em sẵn sàng bỏ cả thanh xuân để chờ anh. Nhưng đổi lại em nhận lại được gì? Sự áy náy qua lời xin lỗi? Thương xót cho một kẻ ngốc nghếch?
Phải đấy, vì quá ngốc nên em mới bỏ lỡ quãng thời gian đẹp nhất mà tin vào thời gian có thể thay đổi tình cảm của một người. Đúng là thời gian khiến lòng người thay đổi, nhưng không thể khiến anh sẽ yêu em. Ngày anh đi không để lại cho em một lời. Rồi đến một ngày anh bỗng gọi điện cho em,hỏi em mẫu váy nào đẹp, kiểu nhẫn nào đẹp, rồi nhắn nhủ khi về nước sẽ mang đến cho em một bất ngờ. Em đã nghĩ rằng, phải chăng mình sẽ là cô dâu, anh là chú rể, hai ta cùng nhau tiến vào lễ đường. Em nghĩ rằng mình sẽ là người hạnh phúc nhất, nhưng em đã lầm, hóa ra em chính là kẻ đáng thương nhất, bảy năm yêu anh, bốn năm chờ anh cũng không thể đổi lấy một lời yêu.
Ngày hôm đó, em nhận được bức ảnh cưới của anh với người phụ nữ khác, hai người rất hạnh phúc. Mắt em cứ mờ dần, nước mắt rơi xuống từ khi nào em cũng chẳng rõ. Có lẽ ngay từ đầu, yêu anh là lựa chọn sai lầm. Vốn dĩ trong cuộc tình này, em là đạo diễn, là người viết kịch bản, đồng thời là diễn viên, còn anh chỉ là người vô tình lướt qua nhập vào vai diễn cùng em. Nhưng cái kết không hạnh phúc như em mong muốn, lẽ nào là duyên phận sắp đặt hai ta đến với nhau nhưng không ban cho ta chút phúc nào, có lẽ hai ta chỉ có duyên chứ không có phận.

Xem thêm: Top 10 những bài hát hay nhất khi nhớ người yêu xa, những bài hát dành cho người yêu xa


Thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất của con người, là quãng thời gian của mối tình còn ngây ngô mới chớm nở, bình dị mà sâu lắng. Nhưng thanh xuân của em là vòng tuần hoàn khép kín trong “chờ đợi”, là quãng thời gian cô đơn tủi nhục nhất,một mình em bơ vơ chống chọi giữa làn sóng nguy hiểm của xã hội. Nhưng em vẫn cố chấp kiên trì chờ đợi anh, mặc kệ thanh xuân trôi đi mau chóng, ngu ngốc bỏ lỡ tuổi xuân một cách uổng phí để rồi nhận lại lời xin lỗi muộn màng.
Bưu điện phát thanh đã gửi cho em bức thư vào tháng trước nhưng nội dung ngày tháng đã ghi từ năm ngoái. Trong thư rất dài, em cũng không đọc hết, chỉ biết dòng cuối anh ghi hai chữ “Xin lỗi”. Chỉ một câu xin lỗi là có thể bù lại thanh xuân của em ư? Chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua tháng năm em chờ đợi anh ư? Quá muộn rồi, anh khiến em rất thất vọng, điều em hối tiếc nhất lúc này không phải là quá yêu anh mà là đã đánh mất quãng thời gian đẹp đẽ nhất. Nó được gọi là thanh xuân!