TOP 62 bài viết số 2 lớp 8 (Đề 1 đến Đề 4), cố nhiên dàn ý bỏ ra tiết, giúp các em học viên lớp 8 gồm thêm ý tưởng phát minh mới để kể về kỉ niệm lưu niệm với con vật nuôi, kể về một đợt mắc khuyết điểm với thầy cô, kể về câu hỏi làm khiến bố mẹ vui lòng, nói chuyện cung cấp chó của lão Hạc cùng với ông giáo thật hay.

Bạn đang xem: Viết bài tập làm văn số 2 lớp 8



Nhờ đó, các em sẽ tích lũy vốn từ, rèn luyện kỹ năng viết văn từ sự kết hợp với mô tả và biểu cảm thật tốt, để gấp rút hoàn thiện bài viết số 2 lớp 8. Bên cạnh ra, các em có thể bài viết liên quan các nội dung bài viết số 3, số 5 để tích lũy thêm vốn từ đến mình. Ví dụ đề bài xích của 4 đề trong nội dung bài viết số 2 lớp 8 như sau:

Đề 1: Hãy kể về một kỉ niệm xứng đáng nhớ so với một con vật nuôi mà lại em yêu thương thích.Đề 2: Hãy nói về một đợt em mắc khuyết điểm khiến thầy thầy giáo buồn.Đề 3: Kể về một vấn đề em đã làm cho khiến bố mẹ vui lòng.Đề 4: Nếu là bạn được tận mắt chứng kiến cảnh Lão Hạc nhắc chuyện cung cấp chó với ông giáo thì em sẽ đánh dấu câu chuyện đó như vậy nào?

Tổng hợp bài văn chủng loại lớp 8: nội dung bài viết số 2

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1Bài viết số 2 lớp 8 đề 2Bài viết số 2 lớp 8 đề 3Bài viết số 2 lớp 8 đề 4

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1

Dàn ý bài viết số 2 lớp 8 đề 1

Dàn ý tìm hiểu thêm số 1

A. Mở bài

- giới thiệu về con vật nuôi và kỉ niệm lưu niệm với nó:

+ đơn vị em có nuôi một bé chó, thương hiệu là “Đốm”, nó sinh sống với gia đình em từ lúc em còn nhỏ, đến lúc em học tập lớp 5 thì nó qua đời.

+ Quãng thời hạn sống với Đốm, em đã có nhiều kỉ niệm đẹp, trong những đó, em chẳng thể quên được lần Đốm đã cứu vớt em ngoài một con rắn độc.

B. Thân bài:

- thời gian xảy ra sự việc: lúc em học tập lớp 3, thời gian đó Đốm cũng được 3 tuổi.

- Trình tự:

+ Hôm đó, vào một trong những buổi chiều, em cùng 3 người bạn nữa dắt Đốm ra kho bãi cỏ sau nhà văn hóa chơi xua bắt.

+ bọn chúng em chạy xung quanh bến bãi cỏ, cười chơi vô cùng vui vẻ

+ tất cả lẽ cũng chính vì tiếng động mà lại từ vào một vết mờ do bụi cỏ ven đồng, một bé rắn thuồn ra. Cơ hội đó vừa tuyệt em vẫn đứng gần kho bãi cỏ đó.

+ Em không còn hay biết bởi vì đang mải đùa, mãi đến khi thấy Đốm vừa sủa vừa chạy rất nhanh về khu vực em, em mới nhận ra con rắn vẫn trườn đến chỗ mình.

+ hôm nay em vô cùng tá hỏa và sợ hãi, phân vân làm gì, Đốm nhanh như cắt vọt ra phía sau em sủa liên hồi.

+ Đốm xả thân đớp vào phần thân con rắn tiếp nối rất nhanh, nó quăng con rắn ra xa khoảng vài mét.

+ bé rắn liên tục trườn về phía nó định “ăn miếng trả miếng” nhưng mà Đốm cũng tương đối nhanh, nó chạy về sau tiếp tục dùng mõm quăng nhỏ vật nguy hiểm ra xa hơn.


+ nhỏ rắn lúc này dường như biết mình bắt buộc thắng nổi Đốm, liền nhoài về phía những vết bụi rậm rồi trốn mất.

+ Đốm xua theo đến lớp bụi rậm, gầm gừ, sủa thường xuyên như đang lưu ý con rắn.

+ Sau đó, Đốm chạy về phía em, vẫy đuôi chạy quấn quýt xung quanh chân em như đang đánh giá xem em bao gồm bị thương không.

+ lúc này em bắt đầu “hoàn hồn”, khom người xuống ôm Đốm và nói lời cảm ơn. Thật suôn sẻ vì nếu không có Đốm chắc rằng em sẽ ảnh hưởng con rắn kia cắm lúc nào ko biết. Chủ yếu từ lần đó, cảm xúc của em giành riêng cho Đốm lại càng sâu đậm hơn.

+ Đốm với em như 1 người các bạn thân, gồm chuyện gì vui hay buồn em các tâm sự cùng với nó.

C. Kết bài:

- cảm giác về Đốm và những kỉ niệm thời thơ ấu: tuy nhiên Đốm đã mất nhưng phần đông kỉ niệm về nó vẫn sinh sống mãi trong trái tim em.

Dàn ý tham khảo số 2

I. Mở bài

- Dẫn dắt vào yếu tố hoàn cảnh nào em có được chú mèo? ( được khuyến mãi ngay nhân thời điểm sinh nhật, nhặt ngoại trừ đường đem lại nuôi,...)

- Chú mèo này tên mày Mi, trông chú rất giản đơn thương

II. Thân bài

1. Biểu đạt con mèo

- Vóc dáng, nước ngoài hình:

+ Thân hình: dài, trông như một trái đu đủ.

+ bộ lông: có tía màu: trắng, cam. Black (tam thể) trông vô cùng đẹp.

+ Đôi mắt: tinh anh, quan sát rõ dù rằng trong láng đêm.

+ Hàm răng: những cái răng sắc nhọn, trông rất đáng sợ khi mà nó nhe ra.

+ Đôi chân: gồm một lớp thịt dưới bàn chân của mèo sẽ giúp đỡ nó đi dìu dịu và không gây ra giờ đồng hồ động.

+ Đôi tai: tuyệt vểnh như nghe ngóng điều gì đó.

+ bộ râu: là kênh ra-đa, trông rất đáng để yêu.

+ Miệng: bé dại bé, xinh xắn.

- Khả năng, tính cách:

+ Bắt chuột rất giỏi.

+ đam mê nũng nịu, đam mê được vuốt ve.


+ không bẩn sẽ

2. đề cập một kỉ niệm thâm thúy giữa em với chú mèo

- Một ngày, bởi tôi bận học chỗ này vị trí kia không tồn tại thời gian để quan tâm quan tâm chú mèo đề nghị đã chẳng chú ý chú mèo.

- Đang học bài, mèo ta đến bên cạnh tôi kêu “meo meo" suốt. Tôi nghĩ rằng nó đang làm phiền mình. Thế là tôi đá một cái, nó văng ra xa.

- vậy nhưng, chắc rằng cú đá đó hơi dạn dĩ nên đã để cho chú mèo bị thương.

- Nó rên “hừ hừ”, lúc học bài xong, tôi hốt nhiên nhớ tới nó đo đắn có sao không do khi nãy tôi vẫn lỡ chân đá nó.

- Tôi ngay lập tức chạy đến mặt xem nó ra sao. Tôi thấy nó nằm thoi thóp, thở dốc thở đổ. Tôi hoảng quá, lập tức bế nó ra quần thể khám căn bệnh để chưng sĩ thú ý xem dịch cho nó.

- bác sĩ nói ràng, nó bị cái gì đó đập rất mạnh vào bụng nên bây chừ nó khá đau,cần phải âu yếm nhiều hơn bắt đầu mau khỏi.

- Tôi hốt hoảng, lo ngại cho nó. Cầm rồi, nó cũng trẻ trung và tràn trề sức khỏe trở lại. Tôi khôn xiết mừng bởi điều đó.

- Tôi hối hận hận khôn xiết nhiều, trường đoản cú trách mình bởi vì đã làm cho tổn hại cho một loại vật bé bỏng nhỏ, đáng thương. Tự hứa với bản thân sẽ luôn luôn yêu thương, xem xét nó nhiều hơn.

3. Cảm giác về con mèo

- Chú mèo là một trong những con vật dễ thương, ngoan ngoãn.

- Đến tận bây chừ tôi vẫn ngọt ngào nó như ngày đầu đem đến nuôi.

III. Kết bài

- Chú mèo là 1 trong người bạn bè thương của tôi.

- Tôi hứa rằng tôi và nó sẽ luôn là đôi đồng bọn của nhau.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu mã 1

Hồi nhỏ, ba mẹ và mấy bà bầu tôi sống chung trong căn nhà cùng với ông bà ngoại và cậu, mợ. Lúc ấy, mái ấm gia đình tôi được một bạn quen tặng ngay một con cún rất đơn giản thương. Nó tên là tê mê Tô - cái brand name đã có trước lúc Si sơn là member mới chính thức của mái ấm gia đình tôi.

Tôi nhớ khi về nhà tôi, đam mê Tô là một trong chú cún nhỏ dễ yêu quý với cỗ lông xù kết hợp với màu nâu phân tử dẻ, trông cỗ lông vô cùng sexy nóng bỏng và đập vào mắt fan khác khi quan sát Si sơn lần đầu. Không mọi vậy, sự dễ thương và đáng yêu ấy còn được hấp dẫn hơn với đôi mắt đen long lanh và tròn xoe như phân tử nhãn. Cái mũi của chú cún nhỏ xíu bé xinh xinh lúc nào thì cũng ướt cùng rất đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét đáng yêu ấy còn mô tả qua cái đuôi tí xíu, nho nhỏ tuổi lúc nào thì cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước đi ngắn, béo tốt đi một cách uyển chuyển. Tháng ngày trôi qua, ham mê Tô khủng dần với ngày càng thân thương với mọi người và vóc dáng của chú ý cún càng ngày càng tuyệt đẹp hơn.


Tôi nhớ rất rõ ràng mỗi lần tôi và Ngọc Ngân tới trường mẫu giáo về, trường đoản cú xa, ham mê Tô đã đứng tức thì sau cánh cổng đợi, ánh nhìn hướng về phía bọn chúng tôi. Tía mẹ open và mê man Tô cực kỳ mừng, dancing cẫng lên vui tươi thật đáng yêu! tía tôi khép cửa và tôi, Ngọc Ngân vuốt ve bộ lông quyến rũ và mềm mại ấy, thực sự hết sức thích ham mê Tô ở xuống với ngước nhìn kêu lên “ư ử” như mong nói ràng “chào nhị chị - động tác cử chỉ thân thiện, đáng yêu và dễ thương làm sao! thời điểm ấy, tôi bảo: “Si Tô đợi hai chị cất cặp nha!”. Rồi tôi cùng Ngọc Ngân lon xon chạy vào trong nhà cất cặp cùng thưa ông bà ngoại tới trường mới về. Tiếp đến bà ngoại đưa tôi đồ ăn nhẹ buổi chiều của mê man Tô. Tôi, Ngọc Ngân mang lại Si tô ăn. Yêu thích Tô ăn rất lờ lững rãi, chắc hẳn nó không đói lắm. Sau đó, tôi lấy một vỏ hộp sữa vào tủ lạnh đổ vào chén của mê say Tô một nửa, đắm say Tô hớp từng ngụm nhỏ dại trong bát. Ăn xong, tôi và Ngọc Ngân ôm si Tô chơi với nhau.Sau đó, ba ra tắm cho Si tô rồi mặc đồ cho nó.Trông nó thật đáng yêu làm sao, giống hệt như một cô “công chúa nhỏ”! cùng ngày nào cũng thế, tình các bạn của shop chúng tôi ngày càng gắn bó hơn, không xảy ra chuyện gì. Si Tô là một chú cún cá tính nhưng cũng rất đáng yêu, thân thiện.

Si sơn là chú bảo đảm an toàn nhỏ của phòng tôi. Tuy “nhỏ nhưng tất cả võ”. Mồi lần gồm tiếng đụng hay fan lạ, si Tô sủa vang ồn ã cả nhà.

Và một ngày thật xứng đáng buồn! Hôm ấy lúc tôi còn là 1 trong những đứa trẻ cấp cho hai, vào tối cỡ chín giờ rộng thì mái ấm gia đình tôi cho Si Tô nạp năng lượng cơm rồi và nó đã nằm dài xung quanh sân. Cơ hội đó, cửa bao gồm đang mở hé bé dại vì chị tôi mới ra ngoài mua thiết bị gần nhà sẽ về nhà liền nên tạm dừng hoạt động hờ lại. Sau đó, cha tôi định ra phía bên ngoài sân đổ xích mê mẩn Tô lại thì ko thấy nữa. Cha hỏi mọi bạn con say mê Tô đâu rồi ai cũng nói lưỡng lự và tôi nhớ ra thời điểm nãy chị hai đi ra bên ngoài và tôi nghe tiếng đắm say Tô sủa to tuy nhiên tôi nghĩ rằng mấy fan hàng xóm giỏi mấy anh bạn cùng tuổi tôi hoặc lớn hơn hay trải qua nhà nước ngoài tôi vào buổi tối nên tôi không thân thiết lắm và sau đó thì không nghe giờ đồng hồ chó sủa gì cả. Và rồi tôi thuộc Ngọc Ngân, ba, cậu và anh đi tìm kiếm vòng vòng xung quanh đâu đó và hỏi tín đồ ta có thấy không, có người nói là tôi ko biết, tôi không thấy, bao gồm cô kia thì nói: “Khi nãy có thấy một đứa đàn ông tầm hai mươi vô công ty rồi ra bao gồm mang theo mẫu ba-lô, tôi tưởng bạn nhà mấy anh nên không để ý lắm”. Cô nói thêm là: “Đứa đàn ông đó mang áo đen hay xanh nào đó tại buổi tối quá tôi quan sát không rõ với không nhớ kĩ lắm”. Nhưng mà hôm kia nhà tôi không người nào mặc áo vì vậy cả. Tiếp đến ba tôi cám ơn cô chấm dứt ba nói: “Thôi về công ty đi, tín đồ ta bắt bé Si Tô bản thân rồi không tìm được đâu!”.

Sau đó chúng tôi về nhà, tôi với Ngọc Ngân rất bi hùng vì chú chó nhỏ ấy rất đáng yêu và dễ thương và thân với hai bà bầu tôi. Cơ hội đó, đây là lần đầu tiên mà tôi thấy trống rồng khi biết mình sẽ mãi mãi thiếu tính một người bạn thân rất xuất sắc bụng với thân thiện.


Tôi ghi nhớ mãi cái dáng vẻ đáng yêu, ngộ nghĩnh ngày nào của ham mê Tô. Từ đó vẻ sau, mái ấm gia đình tôi không nuôi chó nữa, ko phải cửa hàng chúng tôi hết yêu chúng mà là do sợ vấn đề này sẽ xẩy ra một lần nữa và lại ai oán khi bắt gặp một con vật hiền lành, đáng yêu của mình bị bạn khác bắt đi.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu mã 2

Bạn bà mẹ tôi đến nhà tôi một nhỏ chó nhỏ chừng vài mon tuổi thời gian tôi lên lớp bốn. Bởi vì lúc kia tôi còn nhỏ nên chưa xuất hiện ghi ghi nhớ gì những nhưng cũng có thể có một mẩu truyện làm tôi ghi nhớ mãi đến bây giờ.

Tôi đánh tên nó là Tí Nị. Nó thuộc kiểu như chó Chi-hua-hua nhưng không lớn được. Nó tất cả bộ lông màu rubi đất trông rất ngộ nghĩnh. Body nó cân nặng đối: ngực nở, bụng thon, tư chân nhỏ, thon thả cái đầu nhỏ dại cỡ quả banh lông, cặp tai dựng đứng dậy khi đề xuất nghe ngóng. Chiếc mõm ngắn với cái mũi đánh hơi siêu giỏi. Tí Nị nó khôn lắm. Dường như nó có thể hiểu được giờ đồng hồ người, gọi được ý định của chủ nhân của nó. Ở nhà, tôi ko thường mang đến Tí Nị nạp năng lượng nhưng nó vẫn bám víu lấy tôi, đã nỗ lực mà nó cũng đều có cái tính hay ganh tị nữa. Lúc bà mẹ với tôi vui đùa với nhau thì nó ngồi bên cạnh kêu ư ử đòi chen vào cuộc vui.

Ban ngày, Tí Nị phía bên trong sân mát giỏi tìm một chỗ êm êm nằm, mõm gác lên nhì chân trước, hai con mắt lim dim. Dịp đó nó chẳng ngủ đâu, nhưng mà là đã trông công ty đấy. Một tiếng đụng nhẹ hay 1 bóng fan thoáng qua, là nó ngóc đầu lên, vểnh tai nghe ngóng. Tuy nhỏ dại nhưng giờ sủa của Tí Nị vang xa dường như nhà nào thì cũng nghe, nhiều lúc còn mắng yêu thương nó ồn ào. Khi có fan lạ lao vào nhà thì nó sủa hoài, kế tiếp thì nằm yên nhìn fan lạ đó, xem chừng bao gồm ý trang bị gì xấu xa không. Tí Nị hung hăng lắm yêu cầu khó ai dám vuốt đầu nó.

Ấy núm mà so với gia đình tôi nó khôn xiết hiền. Nó hay đãi đằng tình cảm bằng cách ngoáy tít mẫu đuôi tuyệt nằm yên dưới khu đất rồi ngách đầu, đôi mắt lộng lẫy chờ lệnh.

Lúc đầu tôi cũng chưa tin cậy vào bài toán trông nhà đất của Tí Nị lắm, chưa hẳn là khinh thường nó tuy vậy tôi cứ thấy lo lo vắt nào ấy. Nhưng sau đây thì ít có đánh cắp dám vào trong nhà tôi nữa. Trước đó nhà tôi gồm trộm nhiều, nhưng gồm một lần Tí Nị thấy trộm thì sủa vang làm cha tôi đột nhiên thức giấc chạy ra. Thấy có tín đồ và chó sủa, thương hiệu trộm bỏ lại chiếc A-ti-la với đôi dép để chạy thoát thân. Mọi khi tôi đi đâu về thì nó ở trước cửa, đợi và nghe ngóng giờ đồng hồ xe quen thuộc thuộc. Với lúc tôi còn chưa thấy khía cạnh mũi Tí Nị đâu thì nó đã thấy tôi rồi. Nó chạy ra mừng tôi tíu tít. Cơ hội đó mẫu đuôi của nó bắt buộc gọi là ngoáy tít, nhì chân trước chồm chồm lên như ao ước ôm choàng mang tôi. Mồm thì kêu ư ử, ăng ẳng vui mắt mừng rỡ. Đã thế đôi mắt còn đầy biểu cảm khẩn thiết bảo sao tôi ko cảm động. Và cứ thế từng ngày một trôi đi, tôi mến nó lúc nào không hay.

Trước đây tư năm, nó đang rời xa tôi, nó không còn ở kề bên tôi nữa. Tối đó, tôi ở trong nhà với ba mẹ. Khi ấy, tôi đang nghịch với Tí Nị thì nó bỗng dưng sủa lên một giờ đồng hồ rồi chạy ra đường. Tôi cũng lật đật chạy theo thì tận mắt chứng kiến cảnh. Tí Nị bị xe cộ cán qua. Cơ hội đó, tôi đã chới với thiếu tín nhiệm vào đôi mắt mình thì kẻ chạy chiếc xe ấy vòng lại cán thêm nữa làm Tí Nị gặm đứt lưỡi. Tôi đang không thể làm những gì khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng bi hùng thương đó. Hắn đã chạy mất hút hút còn tôi thì chỉ đứng khóc. Nghe giờ tôi khóc, ba bà mẹ chạy ra xem bao gồm chuyện gì, hàng xóm cũng bước đầu bu lại xem. Cơ hội đó, bên cạnh đó tôi mất hết cảm giác, không hề biết trời trăng gì nữa. Bà bầu nói, kế tiếp mẹ đem nó đi chôn. Tôi tỉnh dậy không thấy Tí Nị đâu thì tôi lại òa lên khóc, ba chị em phải vồ về tôi, cùng xin mang lại tôi một nhỏ khác.

Tôi cũng khá bất thần vì chú chó đồ vật hai của phòng tôi lại có hình dạng cùng tính phương pháp y như Tí Nị. Tôi nghĩ chắc rằng linh hồn của Tí Nị gắn vào thân xác của chú chó này. Đúng là 1 trong chú chó trung thành, nó ao ước ở cạnh bên tôi. Với sau sự việc trên của Tí Nị, tôi vẫn nhốt nó nghỉ ngơi trong nhà. Nếu nó bị “bắt cóc” hay bao gồm chuyện gì nữa thì... Cứng cáp tôi bị tiêu diệt mất. Vì chưng vậy, tôi chỉ mong trời mang lại nó được sống mãi mãi bên gia đình tôi.

Tôi sẽ chăm sóc nó như đứa em của mình vậy. Cảm ơn em đã mang đến chị biết sự trung thành của chủng loại chó như vậy nào, Tí Nị à.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - chủng loại 3

Mỗi đứa trẻ con khi cứng cáp không chỉ gồm có người đồng bọn thiết mà còn tồn tại tình cảm quan trọng với thứ nuôi của mình. Bao hàm loài vật, bé dại bé bình thường như vậy. Cơ mà đồng hành sát bên lâu dần vẫn trở thành 1 phần cuộc sống. Kể lại loài vật nuôi, kỉ niệm cùng với Bún – chú cún tôi ái mộ chợt ùa về.

Mẹ tôi không thích nuôi chó, mèo hay bất kể vật nuôi như thế nào khác. Từ thời gian còn nhỏ xíu xíu, người mẹ tôi đã cực kỳ khát khao, ganh tị cùng với mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm khi chúng nó vui vẻ vui chơi với chó mèo. Tuy nhiên bất ngờ, Bún mang lại với gia đình tôi. Nó vốn là 1 con chó lang thang, hay trang bị vờ ở khu vực xung quanh nhà tôi. Ngày đông bốn năm trước, tôi thương nhỏ chó bé dại không nơi đi về, không tồn tại ai quan tâm nên lén mang lại nó ăn. Sau khi anh chị em ăn xong, tôi thường bới cơm nguội và đồ ăn bỏ đi trộn vào một chiếc bát, đặt ngoài cổng chờ nó ăn kết thúc lại cất chén bát đi. Tôi làm cho như vậy liên tục cả tuần liền, Bún quen dần với trở nên thân thiện với tôi. Nhiều lần người mẹ không nghỉ ngơi nhà, tôi còn đem nó vào phòng tắm rửa đến nó. Nước rửa không bẩn vết bẩn trên lông Bún, để lòi ra bộ lông white muốt. Mấy ngày ăn uống đầy đủ, nó khủng ra nhiều, lại thêm hai cái tai ngắn hơi cúp xuống, đôi mắt nâu tròn xoay như bi ve, trông nó rất rất đáng yêu.Cái tên của Bún là tôi tình cờ đặt mang đến nó do một lần tôi rước bún mang lại nó ăn. Nó ko thèm thử đang vội vàng phương pháp xa loại bát. Về sau tôi new biết nó không nạp năng lượng những đồ vật như bún tốt phở. Tôi thầm suy nghĩ thật kỳ lạ rồi call nó là Bún. Con chó thông minh, hình như hiểu tôi mang món nó ghét tốt nhất đặt mang lại nó nên thuở đầu ra vẻ không hài lòng lắm. Nhưng điện thoại tư vấn mãi cũng quen, cu cậu dần dần chấp nhận.

Một thời gian sau, Bún thực sự biến chuyển người đồng bọn thiết của tôi. Thỉnh thoảng mẹ có nghi ngờ, tuy vậy Bún không bao giờ tùy tiện vào nhà nên cũng không một ai phát hiện. Nó đã vẫn lang thang như vậy nếu như vài ngày sau không xảy ra chuyện. Trong lúc mải nghịch trốn search với lũ bạn trong vườn đơn vị ông Năm đầu xóm, tôi bị một con rắn cắn. Tôi đánh đấm trúng hang ổ của nó cho nên nó ngay nhanh chóng phun kim lên chân tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy rắn gần như vậy, hơn thế nữa còn bị nó cắn. Tôi nhìn bé rắn to bởi hai ngón tay loại mình đang toài đi, lại quan sát vết cắn nhỏ tuổi xíu vẫn rỉ máu, hoảng sợ vô cùng. Tôi khóc không thành tiếng. Các bạn đều trốn ở địa điểm khác, chưng Năm lại đi ra ngoài từ ban nãy rồi, không một ai giúp được tôi cả.

Khi tôi hồi hộp nhất thì Bún xuất hiện. Hóa ra nó vẫn xung quanh quẩn bên tôi. Quan sát nó chạy như bay lại chỗ mình, bất chấp hai nhỏ chó khổng lồ nhà chưng Năm kỳ lạ nó sủa inh ỏi. Nó quan sát nhìn dòng chân bị rắn gặm của tôi rồi chạy đi. Nhìn bộ lông trắng tắt hơi dần, lòng tôi tự dưng thấy hụt hẫng. Bún bỏ tôi lại một mình, chạy biến. Lưu ý đến ngây thơ hiển thị trong đầu tôi, tất cả phải thấy tôi như vậy, nó biết tôi sẽ không còn cho nó nạp năng lượng được nữa đề nghị mới bỏ mặc tôi. Lần này tôi òa khóc nức nở. Ngay lập tức sau đó, tôi nghe giờ đồng hồ xôn xao sinh hoạt phía xa. Bún phóng dòng chân ngắn cũn, chạy về phía tôi rồi đứng vẫy vẫy đuôi. Bà mẹ và chưng Năm xuất hiện thêm phía sau nó. Thấy tôi ôm chân ngồi thụp xuống, mẹ lo lắng đến coi thì điếng người. Bác Năm thấy núm cũng gấp vã cùng bà bầu đưa tôi mang đến trạm y tế. Bún đứng chú ý theo, góc nhìn nó lộng lẫy kỳ diệu, đuôi nó vẫn quầy quậy vẫy mãi. Bác sĩ đánh giá vết thương và tóm lại không có vấn đề gì, chỉ là 1 trong con rắn hoa cỏ không tồn tại độc. Mọi người đều thở phào vơi nhõm.

Tôi về nhà liền tò mò và hiếu kỳ hỏi mẹ cách mẹ tìm thấy tôi. Bà mẹ như ghi nhớ ra điều gì, đi lấy cơm nguội y như tôi xuất xắc làm. Vừa lấy bà mẹ vừa kể:

- người mẹ đang định đi kiếm con về sang bà ngoại thì thấy bé chó trắng hầm hè trước cửa. Nó tha mẫu khăn khía cạnh bị rơi đi làm mẹ bắt buộc đuổi theo. Nó chạy cho ngõ nhà bác Năm thì ngừng lại, rồi chị em nghe tiếng con khóc buộc phải đi cùng bác bỏ Năm vừa đi chợ về vào xem.

Mẹ dừng một dịp rồi nói tiếp:

- nhỏ chó ấy nuốm mà thông minh. Người mẹ mang cơm cho nó, chưng Năm bảo nó long dong ở quanh đây lâu rồi.

Tôi vui mừng và cảm động trước sự thông minh, cảm xúc của Bún, đem câu chuyện kể cùng với mẹ. Tôi thuyết phục bà mẹ cho mình nuôi nó, người mẹ đắn đo phút chốc rồi đồng ý. Mẹ tôi vui mừng quýnh vô cùng, trước tiên tiên shop chúng tôi được nuôi một chú cún của riêng biệt mình. Bún vào trong nhà tôi với trở thành người bạn, người canh giữ đơn vị tuyệt vời. Nó ăn nhiều hơn nữa và lớn nhanh như thổi. Bà bầu tôi đi đâu cũng dắt nó đi, anh em nhìn cỗ lông trắng của nó, đứa nào thì cũng khen nó thật xứng đáng yêu.

Nhiều năm vừa qua đi tuy vậy mỗi lần nhắc lại kỉ niệm đó, các bạn tôi hồ hết nhìn Bún bằng ánh nhìn yêu thương với cảm kích. Dù dấu rắn cắm lần đó không độc, tuy vậy đổi lại trường hợp lỡ là rắn độc, không tồn tại Bún rộp chừng tôi đã chạm mặt nguy hiểm. Tình cờ Bún cho với tôi, nhưng này lại trở thành một phần quan trọng vào tuổi thơ của tôi.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu mã 4

Những bạn nữ thường siêu thích tất cả một con vật nuôi, thú nuôi trong đơn vị mình. Tôi cũng vậy, tôi thích gần như gì nhỏ bé, xinh sắn, đáng yêu nên tôi chọn một cặp hamster.

Hamster tôi nuôi gồm một bé đực, một bé cái. Tôi viết tên cho con đực là B, vả con cháu là G. Hai chiếc tên đáng yêu và dễ thương này là chữ viết tắt của tự boy và girl. Tôi cực kỳ yêu yêu đương và nuông chiều chúng. Chúng rất ngoan mỗi khi tôi call tên chúng thì chúng chạy tức thì vào lòng bàn tay của tôi. Lúc đầu ba tôi vừa có nó về thì tôi đang thích rồi vì từ khóa lâu tôi luôn ao ước bao gồm một cặp hamster nghỉ ngơi trong nhà. Nhưng mà nó hết sức nhát lúc có tín đồ lạ, nó chui vào căn nhà trong lồng của chúng. Giữa tôi và bọn chúng cứ như bằng hữu thân thiết của nhau vậy. Mọi khi tôi đến lớp về thì việc đầu tiên tôi có tác dụng là quan sát vào lồng xem chúng ra sao. Ngày nào thuộc vậy, mỗi khi nhìn tôi đầy đủ thấy chúng đang tập thể dục trên loại vòng hoặc lên ghế chao hay cầu tuột để chơi. Mỗi lúc chúng tập xong như nạm thì tôi lại lấy sữa cho chúng uống.Cứ vào ngày chủ nhật thì tôi lại cho chúng nạp năng lượng xúc xích cùng rau củ. Chính vì vậy mà chúng chẳng mấy khi đã lớn lên rất giản đơn thương. Mỗi khi chúng cắn hạt phía dương thì tôi nghe thấy tiếng bóc tách bóc, nghe khôn xiết vui tai.

Đối với tôi, thì cặp hamster này có tương đối nhiều kỉ niệm lắp bó với tôi. Nhưng kỉ niệm nhưng tôi nhớ duy nhất rõ đó là có một lần lúc tôi đến lớp về tuy vậy vì bài tập nhiều quá nên tôi không lưu ý đến chúng. Sáng sủa mai là công ty nhật, khi chú ý chúng trong lồng tôi không thấy bọn chúng cử đụng gì cá, tôi lo lẳng ngay tắp lự mở lồng và cồn vào cả hai con cũng không thấy chúng chuyển động gì. Tôi hớt hơ hớt hải đưa chúng black trạm thú y. Chúng ngất xỉu vì đói. Kể từ đó về sau, tôi phần nhiều đặn mang lại ăn hằng ngày và âu yếm chúng kĩ lưỡng hơn. Tôi còn vẽ hình hình ảnh của chúng và treo lên vào phòng của mình nữa.

Có một con thú cưng là một điều hạnh phúc đối với riêng tôi. Chính vì như vậy mà tôi luôn luôn hứa cùng với lòng sẽ luôn chăm sóc, yêu thương bọn chúng một bí quyết chu đáo nhất B cùng G của tôi.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu 6

Tuổi thơ của người nào cũng gắn bó với một loài vật nuôi xứng đáng yêu, đó hoàn toàn có thể là chú rùa, chú chim giỏi chú mèo. Riêng với tôi, tuổi thơ của tôi gắn cùng với chú chó Phi Phi dũng cảm.

Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà lại tôi đang nhặt được trong công viên! Chuyện là vắt này: từ thời điểm cách đó chừng một năm, vào giờ chiều tôi đi đàn dục vào công viên. Đang chạy bộ, tôi bỗng dưng nghe giờ rên yếu hèn ớt trong lùm cây. Tò mò, tôi rẽ đám lá nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ dại yếu ớt đang nằm rên trong dòng hộp giấy. Yêu đương chú quá, tôi đưa về nuôi. Tôi không ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ không đa số không trách tôi ngoại giả giục tôi đi mang sữa đến chú uống nữa!

Bây tiếng thì Phi Phi đã khủng lắm. Lông chú màu black mượt, bốn chân cao với chắc. Nhì tai lúc nào cũng dựng lên lắng tai mọi âm thanh xung quanh. Chiếc mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt khịt như tiến công hơi phần đa thứ. Phi Phi khôn xiết ngoan cùng can đảm. Khi buổi tối trời, chú luôn luôn ra quanh đó hiên nằm canh. Bao gồm Phi Phi sinh hoạt ngoài, anh chị em tôi hết sức yên trung ương đi ngủ. Núm rồi, mang lại một ngày, tất cả chuyện xảy ra, gia đình tôi đã cảm nhận được thâm thúy sự gan dạ và lòng trung thành với chủ của Phi Phi.

Đó là 1 đêm mùa đông gió rét. Như đầy đủ hôm, Phi Phi vẫn nằm canh ở không tính hiên. Anh chị tôi vẫn ngủ thì đột nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, giờ đồng hồ chú giằng dây xích rất loảng xoảng. Ba vội vàng nhảy dậy rồi nhẹ nhàng cố kỉnh gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn rối rít trèo tường hòng bay ra ngoài. Tía vừa hô hào hàng làng vừa lao theo thương hiệu trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng teo hết mức. Bố đuổi theo thương hiệu trộm, bất ngờ, hắn trở lại đạp mạnh tay vào bố. Bị lỡ đà, ba ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc ấy đè lên người bố, tay đề xuất rút táo tợn con dao ra rồi vung lên. Chính lúc ấy, Phi Phi từ đâu lao đến gắp vào tay cụ dao của hắn rồi mặc mang lại gã gian phi đẩy, đạp đánh như thế nào thì cũng kiên quyết ko nhả tay hắn ra. Cuộc đồ lộn dừng lại khi các cô bác hàng xóm ùa tới trói gô thương hiệu trộm lại. Người mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào trong nhà vừa nhắc mẹ tôi lấy sữa cho Phi Phi và gửi chú vào nhà.

Sau hôm ấy, Phi Phi lừng danh cả thành phố với mẩu truyện "cứu chủ". Kẻ tà đạo bị bắt tiếp đến đã khai ra không ít vụ trộm nhưng hắn nhúng tay vào. Gia đinh tôi cùng Phi Phi còn được tuyên dương nữa!

Phi Phi vẫn sống cùng mái ấm gia đình tôi cho tới bây giờ. Chú luôn được anh chị cưng chiều cùng yêu quý, đặc biệt là tôi. Phi Phi tuy là một trong chú chó nhưng có không ít điều xứng đáng để họ học tập đúng không ạ các bạn!

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu 7

Bun là 1 chú mèo rất giản đơn thương. Chả là năm lớp 4, vì đạt các thành tích cao trong học tập nên phụ huynh đã mua tặng ngay cho tôi một chú mèo xám vằn, các loại vật cơ mà tôi yêu thích. Lúc mới về chú cực kỳ nhút nhát, chỉ biết nằm tại vị trí góc tường thu lu fan và buồn. Đến té chú chỉ ăn uống vài miếng rồi liên tục hành trình ngủ đông của mình. Được một thời hạn khi vẫn thích nghi cùng với môi trường không quen Chú lại thay đổi một chú hề cho tất cả nhà. Lắm dịp Chú đẩy banh, rồi đem mũi đẩy viên bi vờn qua vờn lại. Tuy khá hề cơ mà Bun biết để ý đến lắm! Tôi cùng Chú là đọc nhau nhất. Mọi khi học bài bác Chú đa số quanh quẩn bên tôi, thời gian thì trèo lên bàn đẩy đẩy cây viết, lúc thì cuộn quanh tròn mình ngủ sát mặt đùi tôi. Ôi, Bun thật đáng yêu làm sao! Lắm cơ hội tôi ngồi nhìn Bun và thấy Chú có một vẽ đẹp riêng. Bộ lông chú óng mượt xám xám lại xen vào vài cái vằn đen. Hai dòng tai vểnh lên rất lâu lại cọ quậy như chăm chú lắng nghe gì đó.

Cặp mắt tròn long lanh khá nổi bật là hai nhỏ ngươi black nhánh hiện ra. Mẫu mủi hồng hồng lúc nào cũng ươn mong đánh mùi siêu tài. Chân của chú thì thoăn thoắt mỗi khi có báo động nơi đâu chú phần đông khẩn cấp lao cho tới liền dẫu vậy chẳng bao giờ nghe tiếng cồn cả vì lớp chân gồm có đệm thịt khôn cùng êm cùng mịn. Tính tình của chú ý lại càng đáng mến hơn. Các lần tôi vui chú chú chạy khiêu vũ với tôi. Chú trèo lên cây lại nhảy xuống, chạy bao phủ thỉnh thoảng lại cào tôi một cái nhẹ, thời gian thì cắm quần rồi chạy y chang sợ tôi rượt. Hầu như lúc âu yếm, chú ở gọn trong tâm địa tôi đòi tôi vuốt ve cỗ lông trường đoản cú khóe đôi mắt xuống tai.

Những thời điểm tôi bi lụy hay mắc bệnh nhìn vẽ mặt tôi bên cạnh đó Bun hiểu. Nó như mong mỏi chia bi thương với tôi. Nó nằm xuống cạnh tôi im im, chẳng đùa giỡn như ngày bình thường nữa. Tôi mỉm mỉm cười nói khẽ: "Chị không giận em đâu mèo cưng ơi!". Nhưng cu cậu vẫn chẳng vui mà còn lại làm nũng nữa cơ. Đúng thiệt là bé mèo lắm trò! Suốt thời gian đó Bun là 1 trong người bạn bè của tôi thời điểm vui tương tự như lúc buồn. Yêu cầu nói là người các bạn tri kỉ của tớ thời học cấp I. Trường đoản cú khi hoàn thành chương trình cấp cho I nên di cư vào ngôi trường nội trú nồng hậu tôi phải xa Bun. Trước hôm đi tôi cùng các bạn và mèo Bun nữa, bên nhau quây quần bên mâm cơm ấm cúng.

Mọi fan nói mỉm cười vui vẻ còn tôi thì gắp cho mèo Bun đầy đủ thứ ngon. Hôm sau, khi phân chia tay, phần nhiều người. Đây là giờ du lịch sao phòng được phần nhiều giọt lệ rơi. Tôi khóc, bà bầu tôi cũng khóc cùng rồi tôi nên đi, cơ mà kìa mèo Bun và nũng nịu như không muốn cho đi. Bây giờ tôi khóc càng to và chạy thật nhanh lên xe pháo mặc mang đến mèo Bun ngơ ngác đứng quan sát rồi buông một tiếng "meo".

Thời gian qua, tôi cứ ngóng từng giờ để được về với gia đình và mèo Bun cho dù chỉ hai ngày. Các lần về Bun mừng lắm, nó lúc nào cũng ở chúng tôi không rời, thậm chí là lúc tôi ngủ nó cũng trèo lên giường đâm vào chăn ngủ cùng. Thời hạn cứ cầm cố đi cho đến một ngày tôi cảm nhận tin mèo Bun qua đời vì chưng bệnh đột nhiên sống mũi tôi cứ cay cay, tôi núp vào trong 1 góc, nước mắt giọt ngắn giọt dài, tôi cứ nạm nức nở lưu giữ mèo Bun. Một người chúng ta tri kỉ, luôn bên tôi thời điểm tôi vui tôi bi thương mà hiện thời lại vứt tôi một giải pháp thản nhiên như vậy. Cùng tôi cũng âm thầm chúc Bun "ở vị trí kia thế giới" sẽ luôn luôn vui vẻ giống như những ngày cùng chơi với tôi.

"Bun ơi! Chị yêu thương em nhiều"

Đến tận bây giờ, mọi khi ai oán tôi lại nhớ mang lại Bun. Cùng cứ nghĩ tới những ngày mặt Bun lòng tôi thắt lại. "Tại sao trên đời lại có con vật đáng yêu như vậy nhỉ?"

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - chủng loại 8

Nhà em gồm con con kê trốngMèo bé và cún conGà trống gáy Ò ó oMèo con luôn rình bắt chuột…

Lời bài hát trẻ em vui tươi, sinh động này liệu gồm làm bạn nhớ cho tới những con vật nuôi mà các bạn đã từng âu yếm không? bọn chúng thất sự là những người dân bạn sung sướng đấy. Đối với tôi, tôi vẫn luôn nhớ mãi một kỉ niệm thâm thúy với nhỏ Miu nhưng mà nhà tôi đang nuôi bây giờ.

Cho cho bây giờ, tôi chẳng sao quên được loại ngày mà cha tôi rước nó về nhà. Nó – một nhỏ mèo tất cả bộ lông trắng tinh gồm có đốm tiến thưởng trông thiệt ngộ nghĩnh. Đôi mắt nó greed color trong veo trông đáng yêu và dễ thương đến lạ. Nhà tôi để tên đến nó là Miu. Nhỏ Miu chỉ sinh được mấy ngày thì mất mẹ nên nó suy bổ dưỡng vào loại nặng. Hồi mới bắt về, nó bé nhỏ xíu và gầy đét còi lắm. Nhưng tất cả mọi bạn đều thấy nó bao gồm vẻ dễ thương làm sao, nhưng với riêng tôi thì không!

Vì sao vậy, tôi cũng phân vân nữa. Giờ đồng hồ kêu của nó vào đêm tối nghe sao nhưng giống tiếng em nhỏ bé khóc nắm không biết. Hầu hết đêm đầu tiên, tôi không tài như thế nào chợp đôi mắt được. Mỗi lần nghe nó kêu là tôi lại rùng mình, sợ hãi lắm. Đêm như thế nào nó cũng kêu làm tôi ghét nó mang đến kinh khủng. Tuy vậy cả nhà ai ai cũng thích nó… Chị tôi ẵm nó trong cả ngày. Ngày làm sao đi chợ, mẹ cũng mua cá về mang lại nó. Tôi còn nhớ tôi sẽ nói với chị em là cài đặt đôi vớ new cho tôi, vậy cơ mà cá mang lại nó thì có còn vớ đến tôi bà bầu lại quên. Thời điểm đó, tôi thiệt là buồn. Tôi cảm xúc mình thật đơn độc từ khi bao gồm con mèo này. Tình cảm của đông đảo người dành cho tôi trong khi cũng bị san sẻ đi một nửa mang lại nó. Ôi, tôi thật ganh tị với nó. Mấy bạn hàng thôn qua chơi vẫn sử dụng nhiều nó luôn. Chỉ trong vòng vài tuần, bé Miu vẫn tròn hẳn lên. Lông nó vàng vàng, càng mịn hơn… “Hình như nó đã chiếm được cảm tình của mọi tín đồ thì phải.” Tôi thấm nghĩ do đó mà lòng cảm thấy bi tráng buồn.

Tối như thế nào ngồi vào bàn học, tôi cũng thấy nó cuộn mình nằm ngay dưới ghế tôi. Mẫu đầu của chính nó cạ cạ vào chân tôi như làm cho quen. Tôi kệ thây nó. Mẫu mõm ướt ướt của nó va vào da tôi. Cái cảm hứng thật cực nhọc chịu. Tôi rước chân đấm đá nó ra xa. Nhưng có một lát sau, phần đông chuyện lại đâu vào đấy, này lại lầm lũi, âm thầm nằm ngay mặt chân tôi. Tối nào cũng vậy, chỉ bao giờ tôi lên chõng ngủ và tắt đèn thì nó bắt đầu chịu về khu vực của mình. Tôi cũng ko thèm đuổi nó nữa. Lần khần tự khi nào tôi đang quen với sự xuất hiện của con Miu. Không tồn tại nó, tôi lại kêu “meo, meo… Miu đâu, Miu đâu…” mọi nhà để tìm. Dần dần dần, nó đã sở hữu được cảm tình của tôi. Được vui chơi cùng nó là một trong những cách thư giãn của tôi sau khoản thời gian học xong. Càng lớn, con Miu càng sớm nhẹn. Nó bắt loài chuột thiện nghệ đến hơn cả thỉnh thoảng các bác sản phẩm xóm buộc phải sang mượn nó về để trị mấy bé chuột phá phách. Miu thật là một trong những thành viên tích cực và lành mạnh không chỉ của phòng tôi mà lại còn của tất cả xóm.

Có một lần, vì đểnh đoảng trong khi dọn dẹp, tôi sẽ sơ ý có tác dụng bể chiếc lọ đựng hoa mà chị em thích nhất. Lòng tôi sẽ nơm nớp sợ hãi mẹ la. Trong lúc thu dọn số đông mảnh vụn thủy tinh, tôi bất chợt nghĩ:

- Sao mình ko đổ tội cho con Miu nhỉ?

Thế là ý nghĩ đó đã được tiến hành ngay khi mẹ tôi về, tôi đổ tội không còn cho bé Miu. Tội nghiệp bé Miu, nó bị nạp năng lượng ba cây roi thế tôi. Nó kêu lên “méo méo” thật đau đớn. Tôi nghĩ về tối hôm kia nó sẽ không còn vào phòng tôi nữa. Tuy vậy nó không gần như không giận tôi mà lại vẫn đùa nghịch cùng tôi. Cơ hội đó, tôi xúc cảm mình thiệt ích kỉ và tự nhiên tôi yêu mến nó vô cùng. Nó ngây thơ và vô tội, đầy lòng vị tha, còn tôi sao mà lại ích kỉ thế. Miu ơi, tha lỗi mang đến chị nhé.

Tuy rằng, Miu chưa phải là nhỏ mèo hoàn hảo nhưng cả nhà tôi vẫn siêu thương nó. Bây giờ, Miu đang trở thành một thành viên luôn luôn phải có trong gia đình. Tôi và nó đã trở thành bạn thân. Tôi đang học được nhiều điều có ích từ nó.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 1 - mẫu mã 9

Mẹ mới sắm cho em tôi con gà bông rất đẹp lắm. Cố kỉnh là cả hai chị em xúm vào, chí chóe giành nhau mặt hàng chơi ấy. Bất chợt bà bầu tôi nói: “Ngày xưa con cũng có một nhỏ gà còn gì!”. Con gà, con gà ừ nhỉ, tôi cũng đã từng có lần có một nhỏ gà.

Trong đầu tôi vẫn không thay đổi hình hình ảnh ấy, thực như người ta giữ kĩ một cuốn sách và bây giờ đem ra đọc lại. Sáng hôm ấy, bà tôi dắt tôi ra chợ Tết sở hữu gà. Đông vui cùng tấp nập lắm - Hàng con gà đầy người, chúng ta mua giao thương mua bán bán bào chữa nhau ỏm tỏi. Nhưng gồm điều khác thân tôi với họ là họ mua gà về để ăn uống Tết còn tôi sở hữu về để nuôi, để bắt đầu một năm mới.

Ở những điểm thiếu minh bạch của hàng gà gồm một đôi gà con. Một nhỏ màu quà xinh lắm với một con màu nâu nhỏ xíu xọp, ấy là tôi lưu giữ vậy. Bà đã tải cho tôi một con nhưng... đó không hẳn là bé màu vàng cơ mà tôi ao ước, mà là bé màu nâu rất xấu kia. Vượt thất vọng, tôi chẳng mong muốn cầm con gà về nhà. Về bên bà thả nó ra sân. Loại cách bé gà này làm cho quen với đa số người thực là kì cục. Với dáng vẻ điệu vênh vác vang, nó đi lễ mễ quanh sân tự giới thiệu mình cùng với một bạn như thể ông công ty mới, thi phảng phất lại chậm trễ gõ mỏ đập xuống sân như vừa mới được ăn thóc. Ra dòng vẻ “bề trên’, nó ra mổ vào trán con mèo mun của ông tôi. Bị giáng một cú bất thần đau điếng, nó ngoặc mồm kêu “meo..." rồi chạy vụt lên mái nhà. Thừa khoái chí, nó - con gà ấy lại định đưa hai mẫu chân nâu nâu bé xíu tí lèo khèo ra trêu nhỏ Mực rồi bị bé Mực gầm lên một tiếng. Sợ hãi quá, nó co giò chạy, nhưng mà để giữ dòng sĩ diện của một “ông công ty mới”, nó cứ chạy được một quãng thì lại đứng lại xoay nhìn con Mực. Cầm cố là cuộc biểu diễn đã xong.

Từ lúc chưa có con gà, chưa tồn tại con Nâu ấy, cả nhà cưng chiều tôi lắm. Sáng dậy bà bầu đã chuẩn bị sẵn như thế nào bàn chải, khăn mặt, nào bữa ăn sáng. Còn bây giờ, tôi buộc phải tự làm hết, cũng chính vì mẹ tôi - còn mang lại em Nâu ăn. Nhưng mà cũng từ bỏ đó, tôi đang trở thành con nhỏ bé tự giác, một con bé xíu khỏe mạnh khỏe thay cho 1 con bé bỏng ốm yếu giỏi vòi vĩnh xưa kia.

Con con gà ấy bao gồm đôi chân chì. Lông ở cổ hoe hoe vàng, lông đuôi cụt ngủn, tuy vậy nó là 1 trong những con con kê “có-tư-cách”. Bé nhỏ tí nỗ lực thôi nhưng mà nó đã và đang “lập được chiến công". Mấy nhỏ chó bên hàng xóm giỏi sang nạt con Mực nhỏ tuổi của ông tôi thì ni bị con Nâu dạy dỗ cho bài học nhớ đời. Con Nâu nhị chân xoạc rộng, nhị cánh vắt sau lông, cùng như một dũng sĩ oai phong, trái cảm. Nó nhảy bên này, nhảy bên đó làm đồng chí chó hại quá chạy mất. Với chiến công đó, tôi lấy khoe khắp xóm. Và từ thời điểm ấy, tôi câm thấy mình yêu thích con kê biết bao. Tôi không còn ghét cái điệu bộ đi nghênh ngang của chính nó nữa nhưng tôi yêu thương nó, yêu chiếc đầu lổng chổng lông nâu tía của nó. Đã thế, tôi còn đeo đến nó một cái lục lạc lên cổ. Tôi cùng nó sẽ thực sự như những người bạn. Cơ mà rồi một ngày...

Chiều hôm ấy, tôi ở trường thiếu nhi về. Vừa bắt đầu học dược bài hát mới cần tôi vui lắm, vừa đi vừa nháy nhót “Con chim Manh manh, nó đậu cành chanh.” quỷ quái lạ! Tôi âm thầm nghĩ: “Sao bây giờ mọi người lại có vẻ buồn thế, tốt là …”. Tôi vụt chạy ra loại lồng gà bé xinh xinh để tìm bé Nâu nhưng chẳng thấy, lẽ nào, lẽ nào. đôi mắt tôi bước đầu ậc nước, miệng tôi mếu máo: “Mẹ ơi, con kê của nhỏ đâu?” ba dẫn tôi ra góc sân. Bé Nâu nằm đó, vẫn bộ lông nâu thưa thớt, vẫn chiếc chân chì tuy nhiên nó không còn động bít được nữa. Ba tôi an ủi: “Không gồm con Nâu, con còn không ít người bạn khác mà!” và tôi òa lên mà khóc, khóc nức nở như vừa mất đi vật dụng gì quý giá. Từng giọt nước đôi mắt lăn bên trên má, tôi bồi hồi nhớ lại từng kỉ niệm của mình với nó. Nghe bà bầu kể lại, nhỏ Nâu long dong chơi rồi bị rơi xuống mẫu ao ngơi nghỉ sau vườn. Thật tội nghiệp mang lại nó! xuyên suốt mấy ngày sau, thời điểm nào hình ảnh con Nâu cũng hiện nay lên trong lòng tôi. Tôi như vẫn thấy bóng hình nó di chuyển trong sân, trêu chọc con Miu và nhỏ Mực. Cả bé Miu và con Mực cũng giống như buồn hẳn đi vị thiếu vắng cái bóng đậm chất ngầu và cá tính của nhỏ Nâu...

Tôi ngắm ngía bé gà bông ấy. Thừa nhận là nó rất đẹp thật, nhưng làm thế nào bằng được với con Nâu của tôi. Con Nâu của tôi hoàn toàn có thể xấu hơn, lông không quà óng ả như nó nhưng đặc biệt quan trọng hơn hết, nó vẫn là 1 phần của tuổi thơ tôi, một trong những phần rất đỗi tuyệt vời đánh thức dòng tự giác trong tôi, giúp tôi hoàn thành xong hơn. Nó là 1 con gà đã hỗ trợ tôi xuất phát điểm từ một con bé nhỏ ngỗ ngược, nhỏ yếu cùng hay vòi vĩnh vĩnh đã trở thành tự giác, trở nên trẻ khỏe hơn khi nào hết.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 2

Dàn ý nội dung bài viết số 2 lớp 8 đề 2

I. Mở bài:

Thứ hai tuần trước đó vì ở trong nhà ham chơi, không học bài để kiểm soát môn Lý phải tôi sẽ có hành động sai trái là mở sách cùng tập trong giờ đồng hồ kiểm tra. Chính vấn đề đó đã tạo cho cô giáo buồn.

II. Thân bài

1/ sự việc mở đầu:

- Đi học về, nạp năng lượng cơm xong, tôi định lên phòng học bài sẵn sàng cho giờ đánh giá Lý ngày mai.

- Thằng bạn ở bên cạnh nhà qua rủ tôi đi dạo điện tử - một trò đùa tôi cực kỳ thích – tôi đi ngay, định chơi một lát rồi về đơn vị học bài.

2/ sự việc diễn biến:

- Trò chơi thu hút quá yêu cầu tôi về công ty khá muộn.

- Tôi bị bố mắng: đến lớp về không phải lo ngại học bài bác mà lại đi dạo (may là cha không biết tôi đi dạo điện tử, nếu như không thì tôi ốm đòn). Tía bảo tôi về phòng học tập bài.

- Tôi lí nhí xin lỗi ba và cấp tốc chân về phòng. Lúc đi qua phòng anh trai, tôi thấy tv đang chiếu phim “Hiệp sĩ trơn đêm”. Sao lại nhiều thứ lôi kéo thế này? làm thế nào đây? “Xem một tí thôi rồi về học tập bài” – tôi từ bỏ trấn an mình.

- Phim chấm dứt khá muộn, hai mắt tôi díu lại. Tôi ngủ một mạch cho sáng.

- Tôi choàng tỉnh và quáng quàng chạy cho lớp.

- tiết đầu là giờ chất vấn Lý. Cả lớp lặng phăng phắc vì ai ai cũng chăm chú làm cho bài.

- Tôi khôn xiết bối rối. Đầu óc trống rỗng ko một chữ thì làm sao? trong đầu tôi hiện rõ điểm không tròn vo như chế nhạo cợt và cây roi mây bên trên tay bố. - Thôi, đành liều vậy. Tôi mở vở bài xích tập và sách giáo khoa ra. Khía cạnh lấm lét vừa chép vào bài kiểm tra vừa xem chừng cô giáo.

- Đúng là “Thiên bất dung gian”. Tôi đang hặm hụi chép thì thầy giáo xuất hiện. Tôi nhanh chóng gấp sách vở và giấy tờ cất vào chống bàn. Cô call tôi đứng lên. Cả lớp đổ dồn phần nhiều cặp mắt nhìn tôi. Tôi chối phắt ngay dẫu vậy trước đầy đủ lời lẽ tình thật của cô tôi đang cúi đầu dấn lỗi. Khía cạnh tôi lạnh ran, tôi khôn xiết xấu hổ.

3/ sự việc kết thúc:

- Cô bảo tôi xuống phòng giám thị và viết bản kiểm điểm.

- Tôi khôn cùng ân hận, xin lỗi cô cùng hứa không khi nào tái phạm.

- Cô tha lỗi cho tôi và khuyên tôi yêu cầu chăm học tập và cần trung thực thừa nhận lỗi.

III. Kết bài

- Tôi vô cùng ăn năn trước tội trạng của mình.

- Tự hứa với phiên bản thân sẽ vứt hết trò nghịch vô bổ, chăm sóc học hành để bố mẹ vui lòng cùng thầy cô không bi ai nữa.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 - chủng loại 1

Trong cuộc sống, mỗi bọn họ không một số lần mắc lỗi nhưng bao hàm lỗi lầm đã gây nên không lúc nào chúng ta quên được. Bây giờ, cứ các lần nhớ cho cô giáo dạy dỗ văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong tâm mình ray rứt vày đã vô học với cô.

Tôi vốn là 1 đứa trẻ bất hạnh nhất bên trên đời – tôi luôn luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Chị em tôi hiện ra tôi nhưng mà tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh thường miệt, giễu cợt là “đồ nhỏ hoang”. Những bà mẹ quán triệt con họ đùa với tôi. Tôi sống thui thủi như vậy với người mẹ trong căn nhà nhỏ dại tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi ko thấy ai xuất sắc bụng với thương tôi ngoài người mẹ tôi. Hai người mẹ con tôi sống đơn chiếc không họ hàng trong sự coi thường miệt của mọi fan xung quanh. Trong đôi mắt tôi, loài bạn thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ thánh thiện mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không nghịch với bạn nào vào lớp, luôn luôn lãnh đạm, cúng ơ với đa số người xung quanh.

Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, lúc này lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng những lập luận và minh chứng gần gũi, nắm thể, thiết thực nhằm cho shop chúng tôi thấy đó là lòng có nhân của người vn ta. Giảng xong, cô đến lớp viết bài, ngày tiết sau cô vẫn sửa. Tiết học tập sau, cô gọi một trong những bạn nộp bài cho cô sửa – trong những số ấy có tôi. Cô gọi tôi lên cùng hỏi: “Toàn, vì sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em thiếu hiểu biết bài à? không hiểu chỗ nào cô đang giảng lại cho?”

Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cho cả lớp sững sờ quan sát tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: “Em ko làm vày em ko thèm có tác dụng chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm cái gi có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như gắng là đúng cơ chứ?” Tôi nói mà đắn đo mình đang nói gì. Chắc rằng đó là rất nhiều điều uất ức dồn nén trường đoản cú lâu từ bây giờ bộc phát. Cả lớp đổ dồn các cặp đôi mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn thầy giáo thì phương diện tái xanh, tôi thấy cô giận mang lại run người. Cô ko nói lời nào mà cách nhanh thoát ra khỏi lớp. Tôi biết cô cực kỳ giận. Cô hại không kìm chế được cảm hứng nên bước ra bên ngoài chăng? Tôi thoáng ân hận vì quá lời với cô nhưng tôi không thấy bản thân sai. Lớp trưởng đến chúng tôi nhẹ nhàng: “Tại sao cậu vô học như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!” Tôi giận dữ: “Tớ không nói sai. Tớ không tồn tại lỗi!”

Sau vụ việc trên, tôi đinh ninh mình sẽ ảnh hưởng đuổi học tập hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo bà bầu sẽ buồn. Cuối giờ, cô call tôi lên gặp gỡ riêng cô. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách khôn cùng nặng. Tôi phi vào phòng giáo viên, cô ngồi kia vẻ mặt bi tráng rười rượi. Trên hai con mắt đen lay láy của cô ấy còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc cùng thấy ngạc nhiên. Tôi càng ngạc nhiên hơn lúc cô ko trách mắng tôi nhưng nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như thế là lệch lạc. Các bạn đã luôn gần gụi và hỗ trợ tôi, cô đã luôn luôn quan tâm và ngọt ngào tôi,… Tôi khôn xiết ân hận. Tôi nhi nhí xin lỗi cô. Cô êm ả dịu dàng xoa vào đầu tôi với bảo: “Em đọc được như thế là xuất sắc và đừng nên mất lòng tin vào tình fan như thế! Cô không giận em đâu”. Mặc dù cô nói vậy dẫu vậy tôi vẫn thấy bản thân thật bao gồm lỗi khi vô lễ với cô.

Tôi thật hàm ơn cô vì đã dạy tôi bài học kinh nghiệm về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 - mẫu mã 2

Cách đây hai tuần, em vẫn phạm một lỗi lầm nhưng em không lúc nào quên được. Đó là lần em sẽ quay cóp tài liệu khi sẽ làm bài bác kiểm tra. Việc làm kia đã để cho cô nhà nhiệm của em phải buồn lòng vô cùng nhiều.

Buổi tối trước hôm đó, em đang xem thời khóa biểu và biết rằng ngày mai không tồn tại gì yêu cầu làm cả, chỉ riêng môn Văn là bắt buộc học trực thuộc lại các ghi nhớ, xem lại toàn bộ các bài xích tập làm văn cô cho. Nhưng vì hôm đó có bộ phim rất hay yêu cầu em miệt mài xem phim nhưng quên không học bài xích gì cả. Sáng sủa hôm sau, lúc vào huyết Văn em vẫn rất không thể tinh được khi nghe cô nói rằng: “Ôn lại bài xích năm phút rồi đem giấy ra làm kiểm soát nhé những em”. Dịp đó, trên trán em toát cả mồ hôi, ướt cả tóc. Em lừng khừng phải làm sao nếu như điểm hèn thì sẽ bị cha mẹ la rầy còn các bạn sẽ cười chê mình. Thẫn thờ một dịp lâu thì cô giáo bắt đầu đọc đề. Cô vừa đọc ngừng thì các bạn chăm chú làm bài, chỉ riêng rẽ em thì loay hoay hỏi bài xích nhưng chẳng ai chỉ em cả. Nhìn lên đồng hồ thời trang em thấy không thể kịp thời gian để ngồi hỏi bài nữa. Em tấn công liều một phen demo xem sao. Em lấy cuốn tư liệu ra cùng chép lia lịa cho tới hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài bác xong, chúng ta ríu rít hỏi coi nhau bao gồm làm được không, còn em chỉ ngồi mỉm cười mỉm 1 mình vì em biết chắc rằng mình sẽ được điểm cao thôi.

Qua ngày hôm sau, lúc cô trả bài kiểm tra, em dành được điểm số hết sức cao. Lúc cô kêu phát âm điểm mang lại cô ghi vào sổ thì em đã vô cùng tự tin vùng lên nói to rằng: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, cô thì mỉm mỉm cười nói rằng: “Em làm cho bài tốt lắm!”. Cơ hội đó, em cảm xúc rất vui. Vừa chảy học, em chạy một mạch về công ty khoe với bố mẹ và mọi tín đồ trong nhà. Ai cùng khen em giỏi, em cũng cảm xúc rất hãnh diện vì điều đó nhưng lưỡng lự vì sao, về tối hôm kia em quan trọng nào ngủ được. Cứ mãi trần trọc xuyên suốt đêm, cứ cảm giác mình không trung thực cùng với cô, với những người dân xung quanh đã luôn luôn tin tưởng ở mình. Điểm này không hẳn là con điểm thiệt sự do chủ yếu thực lực của bản thân mình làm, cơ mà nó chỉ do em tảo cóp mà lại có. Em cứ suy nghĩ mãi, không biết làm thế nào vì bây chừ nếu nói ra thực sự thì mọi fan sẽ nghĩ mình như vậy nào? Em chần chừ một dịp em đưa ra quyết định sẽ nói rõ ràng cho cô biết. Sáng sủa hôm vật dụng hai, em đã đưa hết kiêu dũng để gặp cô cùng nói rằng: “Thưa cô, em xin lỗi cô không hề ít vì em dường như không trung thực trong lúc làm bài. Em sẽ quay cóp tài liệu mới có điểm mười đó”. Nghe xong, gia sư không nói gì chỉ im lặng sửa điểm vào sổ. Nhưng mà em biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là sự việc buồn lòng và bế tắc khi bao gồm một học sinh như em. Cuối giờ học, cô hotline em lên và nói : “Cô ý muốn rằng sẽ không tồn tại lần vật dụng hai em quay cóp tài liệu trong giờ chất vấn nữa. Đó là câu hỏi làm ko đúng. Em yêu cầu khắc phục. Tuy vậy, cô cũng có thể có lời khen ngợi bởi vì em vẫn biết trung thực dấn lỗi, đó là điều đáng khen. Em phải hứa cùng với cô sẽ cố gắng học hành chịu khó hơn với đừng làm bởi thế nữa em nhé!”. Nghe cô nói xong, thốt nhiên hai khóe mắt em cay cay, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong tim chan đựng bao cảm xúc khó tả. Trong lòng em bây giờ đã dịu nhõm hơn vì chưng mình đã dũng cảm nói ra sự thật.

Qua vấn đề này, em mong nói với đa số người rằng: trong cuộc sống thường ngày đầy bộn bề như bây giờ, chúng ta cần phải biết sống một cách trung thực, đừng làm fan khác phải bi ai lòng do mình. Là một trong học sinh, tức thì từ bây giờ, em sẽ nỗ lực học hành chuyên chỉ, ko ham nghịch nữa. Em sẽ không phải làm cho các thầy, những cô với mọi fan xung xung quanh mình buồn lòng thêm lần như thế nào nữa.

Bài viết số 2 lớp 8 đề 2 - mẫu 3

Mỗi con người, chắc chắn là ai cùng sẽ có những cơ hội lầm lỗi, không người nào là hoàn hảo nhất dù tín đồ đó có xuất sắc đến đâu. Tôi cũng vậy. Tôi đã từng mắc một lỗi cơ mà tôi không lúc nào quên được. Lúc đó tôi còn là học sinh vừa học hết lớp bảy.

Hồi đó, vì chưng ba chị em nói tôi có năng khiếu sở trường vẽ và bao gồm tôi đều thích được trở nên nhà kiến thiết thời trang. Ba bà bầu đã đăng ký cho tôi học tập vẽ tận nơi của một thầy giáo vừa về hưu. Cô thương hiệu Dương, cho dù đã ko kể cái tuổi năm mươi tuy thế cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô thánh thiện lắm! Khuôn khía cạnh cô điền tĩnh, hiền từ khiến tôi luôn có cảm xúc như cô là chị em tôi vậy. Mái tóc của cô ý đã ngả bội nghĩa trắng. Cô luôn tốt bụng hỗ trợ mọi fan nên hàng xóm xung quanh ai cũng quý cô.

Tôi quý cô lắm. Cơ hội đó tôi hay kiêu căng, từ cao, trường đoản cú đại với tất cả người bởi nghĩ là mình xuất sắc hơn những người. Ngày đầu tiên đi học, tôi cứ tưởng bài bác vẽ của mình sẽ ăn điểm mười nhưng không ngờ cô chỉ đến tôi con sáu. Tôi tức lắm, núm là đâm ra tôi ghét cô. Cứ mỗi lần tới trường thêm, tôi không chịu vẽ mà cứ quậy phá làm cho phiền người khác. Cô bắt tôi vào bàn ngồi vẽ thì tôi lại vẽ ứng phó với cô. Ko ngờ, có một lần cô đến đề là vẽ chân dung thầy cô nhưng em ưa thích nhất. đa số người ai cũng vẽ cô. Chỉ gồm tôi nghĩ về hoài cũng không ra là mình đã vẽ ai cả. Vì thế tới thời gian nộp bài xích tôi sợ hãi lắm. Mà lại không ngờ, cô không phần đông không la tôi mà chỉ nói: “Lần sau nỗ lực hơn nha con!”.

Xem thêm: Phần mềm học giao tiếp tiếng anh miễn phí giúp bạn nâng cao trình độ

Kể từ thời điểm đó tôi cảm giác mình thật có lỗi với cô. Cùng tôi cũng rút ra được bài học: “"Không ai là hoàn hảo và tuyệt vời nhất cả, mỗi người đều phải sở hữu một khuyết điểm”. Từ bỏ đó, tính kiêu kỳ của tôi cũng biến mất lúc nào không hay. Những bài vẽ nhưng mà tôi vẽ ra, ai cũng khen cơ mà không vày vậy nhưng tôi lại kiêu ngạo nữa. Các lúc đó tôi vui lắm và tôi lại càng quý cô hơn nữa. Cô cũng dạy mang lại tôi biết rứa nào là kiên trì thực hiện thì đang thành công.

Tuy tôi chỉ được học tập với cô trong số những tháng hè cơ mà cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ là những kinh nghiệm quý báu mà còn tồn tại những bài xích học cuộc sống thường ngày để tôi tiến hành theo sau này. Từ ngày học cô, tôi đã biết lưu ý đến hơn, chín chắn hơn, gồm ý chí, bền chí hơn. Tôi như đã trưởng thành và cứng cáp hơn, loại bỏ cái vỏ quấn kiêu căng, từ bỏ đại ngày nào. Tôi rất hàm ân cô. Bây giờ, mặc dù không học tập cô nữa