“Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên” - câu thơ của nuốm Lữ chắc hẳn rằng “già” rộng tầm tuổi trang lứa cùng với tôi, Nhâm dần 2022 này lao vào “khúc giữa” tuổi ngũ tuần. Với ngữ điệu bạn trẻ hiện tại giờ, mà trong khi không hẳn chỉ là các bạn trẻ, thì trong khi mọi tín đồ hay nói phương pháp vui vui là “lần đầu có tác dụng chuyện ấy”. Tách trường phổ thông, tôi đã bao hàm “lần đầu làm cho chuyện ấy”, nói theo ý gọi như này.

Minh họa: B.T

Ngày chân ướt chân ráo về văn phòng công sở Tỉnh đoàn Minh Hải, anh bình thường Tấn hướng - Phó túng bấn thư sở tại Tỉnh đoàn giao tôi cầm cố giấy giới thiệu đi “lãnh” một bạn trẻ đang căn bệnh rất nặng. Ngày ấy, Trung tâm giáo dục và đào tạo thanh niên lờ đờ tiến trực nằm trong Tỉnh đoàn. Cơn cớ gì anh giới trẻ này từ bỏ trung trung khu ấy lại vào “nằm” vào trại trợ thì giam thì tôi không được biết, chỉ ý thức rằng đó là “nhiệm vụ kính chào sân” của một gia sư Trường Đoàn vừa được đầu quân về văn phòng Tỉnh đoàn(!!!). Sờ sợ, ngài ngại, rụt rè… nhưng quan trọng không thực hiện. “Chào cán bộ” - vào mờ ảo của ngôi nhà tranh tối tranh sáng, một giọng yếu hèn ớt cất lên, câu kính chào “đặc thù” thường xuyên nghe những phạm nhân kính chào cán cỗ quản giáo. Sau đông đảo câu giao đãi, thăm hỏi, tôi làm những thủ tục rồi hotline xe, kè anh ấy ra xe và ngồi sau anh trên mẫu “hông-đa đầu” - (Honda ôm). Không dám tả thực đoạn đường khoảng hơn 3 cây số, từ trại tạm bợ giam gần mong Phán Tề (Phường 8) cho bến tàu A (Phường 1); một “cán bộ” new toanh với một giới trẻ bệnh nặng trĩu trong bạn và ghẻ lở không tính da… Đâu mấy bữa sau thì anh qua đời.

Bạn đang xem: Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy!

Tuần thứ nhất từ tỉnh giấc đoàn về công tác làm việc ở Đảng ủy Khối, tôi được phân công làm trưởng ban tang lễ anh Năm Dữ, thường xuyên vụ Đảng ủy Sở VH-TT cùng là Giám đốc xí nghiệp sản xuất in bạc đãi Liêu. Bạn bè, bạn bè đến với anh cực kỳ đông. Tôi, với mẫu “phông” rặt cán bộ Đoàn, đi chào các bàn có các anh chị là cán bộ, công chức, vị nói gì nói, lần thứ nhất làm trưởng ban tang lễ, đã biết tưởng tượng đâu? có những ánh nhìn không mấy thiện cảm! Thậm chí, một chú là bạn với cha tôi và ở thuộc xóm với gia đình tôi, nói một câu tôi toàn diện nghe: “Nịnh!”. Tôi buồn, không hiểu được bởi vì sao chú nói vậy. Sau ngẫm lại mới hiểu, cùng tôi thấy chú nói có lý, giả dụ như tôi…! mà lại tôi chắc chắn là một điều, khi chứng kiến tôi đọc điếu văn trên lễ tầm nã điệu, chú đã hiểu tôi trong câu chuyện ấy.

Sở VH-TT&DL thành lập. Tôi nhận ra quyết định về Sở tiếp giáp ngày nghỉ ngơi lễ 30-4 và 1/5. Xong lễ - cơ quan dời trụ sở từ bỏ số 44, mặt đường Lý hay Kiệt về số 16, đường Võ Thị Sáu, nhiệm vụ thứ nhất của tôi sinh sống lĩnh vực quản lý nhà nước đa dạng các loại nghành nghề “văn thể du gia” - (văn hóa, thể thao, du ngoạn và gia đình) là… phụ trách di chuyển đồ đạc(!!!). Cũng vui! Lực lượng nòng cốt là các em tuổi teen lực lưỡng của Đội thông tin văn nghệ Khmer. Tôi nhào vô khênh vác hì hục 2 ngày trời; không nghĩ là rằng mình sẽ “lấy điểm” với thủ trưởng và đồng đội cơ quan liêu mới. Tuy nhiên sau trận “chào sân” ấy, bao gồm mấy anh yêu quý thương xuất xắc gì, nhưng khi ngồi uống coffe gốc còng, ghẹo tôi là thấy tướng mạo tá “lính kiểng” vậy tuy nhiên rinh bàn ghế, tủ, hồ sơ cũng ngon(!!!). Thấy vui!

Gần 4 năm làm “văn thể du gia” thì tôi được điều về văn phòng và công sở Tỉnh ủy. Lần này thì “chào sân” đúng nghĩa luôn! Tôi xin phép anh Tạ Trung Dũng - Chánh Văn phòng, nhờ sắp xếp một người mang đi chào thường trực và bằng hữu các phòng. Lần ấy, Thùy Như (nay là phó tổng giám đốc Sở LĐ-TB&XH) chuyển tôi đi kính chào hết các phòng và Nhà khách hàng đầu Hùng Vương. Sau này, tất cả em nói: Không cho rằng “ông sếp này” lại đi chào nhân viên như vậy…(!!!). Ồ, vui mà!

Còn “lần đầu làm chuyện ấy” với báo chí truyền thông là đi lãnh nhuận bút bài cộng tác được đăng trên báo Minh Hải. Khi ấy trụ sở Báo Minh Hải trưng bày cạnh hàng me mặt đường Trần Phú. Thằng bạn học nhiều kẹt tiền, hỏi mượn. Không tồn tại tiền mà lại sẵn có cái giấy báo lãnh nhuận bút, tôi hăm hở rủ đứa bạn đi cùng. Lên lầu, nhì lần quẹo trái thì tới nơi và tôi được trao món nhuận bút đầu tiên trong đời. Ấy là mẩu tin ngắn, bao gồm kèm ảnh minh họa, về hợp tác ký kết xã thủ công mỹ nghệ quang vinh (Phường 3, TX. Minh Hải), mỗi tháng bỏ túi cho địa phương 1.650 rúp. Tôi còn nhớ ánh mắt của thằng bạn học, lúc ngồi uống nước mặt gốc me trước tòa soạn, thời gian tôi móc cọc tiền lẻ vừa dìm được, ngắt phân nửa đưa bạn đi dự đám hỏi bà bé họ hàng gì đó dưới quê. Thiệt oai.

Có phải, mỗi lần đặt bước vào môi trường thiên nhiên công tác mới, sẽ đề nghị một tâm nuốm thích nghi, sự sẵn sàng hòa nhập và tài năng vận dụng gần như trải nghiệm sẽ qua cho quá trình mới của mình? không dám bằng lòng rằng đang thích nghi, hòa nhập xuất sắc ở những môi trường thiên nhiên công tác ấy, nhưng mọi khi hồi tưởng, tôi lại mỗi liên tưởng câu “vạn sự khởi đầu nan”, để cố gắng nỗ lực nhiều hơn.

Vốn mang một tâm hồn nhạy bén cảm, đa mang từ hết sức sớm yêu cầu tuổi yêu của Nguyễn Bính cũng phát lộ nhạy bén hơn số đông thiếu niên đồng trang lứa.


*
Mời nghe đọc bài

Tuổi thiếu niên với những rung động đầu đời

Nguyễn Bính vốn xuất hiện ở buôn bản Trạm, mẹ mất sớm đề nghị được người anh của mẹ (gọi là bác, theo kiểu xưng hô của người miền Bắc) là cụ Bùi Trinh Nghiêm (thân sinh của đơn vị thơ Bùi Hạnh Cẩn) nuôi nấng, dạy dỗ ở xã Vân cat (tục gọi là làng Vân). Tuổi thiếu niên cùng những rung động đầu đời của Nguyễn Bính cũng diễn ra ở làng mạc này. Hãy nghe chủ yếu nhà thơ nhớ về những xuyến xao ngày ấy (tư liệu này chúng tôi ghi theo tác giả Trần Văn Tư trong một bài bác viết đăng trên tạp chí Kiến thức ngày nay):

“Làng Vân cát của mình tất cả hội Phủ giày rất tuyệt. Từ nhỏ bé mình đã mê những sắc blue color đỏ tím kim cương của lễ hội tưng bừng, mê hát chầu văn, mê những buổi lên đồng của các con nhang đệ tử, mê quá nhiều lúc quên cả về nhà. Bao gồm thể nói, color sắc music của lễ hội Phủ giầy mãi về sau vẫn còn ám vào thơ mình, gợi lên chiếc hương vị đồng quê... Năm ấy, mình mười bốn tuổi, đầu tháng cha âm lịch về chơi hội, mưa cuối xuân bay phấp phới. Đang ngồi xem hầu bóng, chợt thấy một cô gái chắc cũng ang áng tuổi mình, mặc áo cánh sen, thắt lưng hoa lý, chít khăn vành nhung, thả chiếc đuôi con gà sau gáy, dáng vẻ dong dỏng cao, bước đi thanh thoát, y như vừa bước ra từ một bức tranh tố nữ. Người đi mặt cô áng chừng là mẹ, mặt phúc hậu, miệng luôn lẩm nhẩm tụng kinh. Mình vội đi theo cô ấy, ngắm mãi khuôn mặt trái xoan cùng làn domain authority trắng hồng khiến bản thân ngơ ngẩn cả người. Suốt buổi ấy, bản thân cứ đi theo mẹ nhỏ cô gái, lạy cùng lạy, khấn thuộc khấn. Đôi lúc chen ngay cạnh vào cô ấy, chỉ mong mỏi cô ấy ké mắt liếc bản thân một tí. Nhưng cô gái ấy tuy dịu dàng nhưng nghiêm trang quá, chỉ có một lần đuôi mắt của cô ấy khẽ chạm vào ánh nhìn của bản thân rồi vội vã con quay đi... Phủ ở giữa, một mặt là chùa, bên kia là đền, khách hàng thập phương lũ lượt nối đuôi nhau, kẻ ra người vào. Khói hương nghi ngất nhưng mọi thứ lúc đó đối với mình đều như mơ hồ, chỉ gồm bóng cô bé là không lúc nào rời khỏi đôi mắt của mình...

Lễ hội diễn ra vào mười ngày. Bản thân theo riết cô ấy từ Phủ giày (làng Vân Cát) lịch sự Phủ chính (làng Tiên Hương). Đến ngày thứ tư thì bản thân giúi được vào tay cô ấy mảnh giấy có ghi mấy câu thơ: “Em ở cõi trần tốt cõi tiên?/Phủ đền nhang khói nức hương em/Xin đi chầm chậm cho theo với/Lộc thánh dưng người một trái tim”. Mắt cô ấy ngó lơ chỗ khác nhưng tay thì cấp tốc nhẹn nhận lấy mảnh giấy. Quả là “giai nhân thong thái tự nhiên thành” khiến mình thật hồi hộp rồi... Sung sướng! Đến chiều ngày thứ năm, trong những lúc mẹ của cô đang để hết trung khu trí vào một phiên hầu bóng thì cô lẻn bước ra mặt ngoài. Mình bám theo bén gót. Chợt cô ấy dừng chân lại, nói bâng quơ: “Mai về Mỹ Trọng rồi!” (Mỹ Trọng là một làng ngoại thành nam Định). Bản thân đánh bạo nắm lấy bàn tay của cô ấy nhưng cô rụt lại rồi quay nhanh vào chỗ hầu bóng. Một cảm xúc bồi hồi dâng lên trong trái tim mình...

Hôm sau mình theo mẹ nhỏ cô ấy về tận Mỹ Trọng. Nhà cô ấy ở gần chợ, cũng thuộc vào hạng khá giả ở đây. Qua dò hỏi, biết được gia đình này có năm người con, cô ấy thứ tư, chưa hề được đi học nhưng nhờ có người anh dạy chữ quốc ngữ cho nên cũng biết đọc, biết viết. Sau đó mình cố tình tạo ra những tình huống “tình cờ gặp gỡ” cô ấy mấy lần ở chợ, biết tên cô là Ngọc Lan, cùng rồi những bức thư ngăn ngắn được trao đổi vội vàng... Mỗi lần gặp Ngọc Lan xong, về bên mình lại cắm đầu làm cho thơ, xao nhãng cả việc học hành, bị ông anh Trúc Đường mắng cho mấy trận nhưng vẫn ko chừa... Khoảng ba tháng sau thì bố mẹ cô ấy chuyển chỗ ở, Ngọc Lan không kịp báo tin cho mình. Thế là “biệt vô âm tín” của giai nhân từ đó. Bản thân bị hụt hẫng, chao đảo suốt một thời gian dài...

Những cảm xúc, rung động đầu đời của thuở 14, 15 tưởng như gió thoảng hương bay... Vậy mà loại màu áo cánh sen, loại thắt lưng hoa lý ấy cứ đeo đẳng hồn thơ. Từ ấy đến giờ, hễ cứ nghe thoang thoảng hương thơm hương khói, vào tiềm thức bản thân lại hiển hiện bóng hình của cô thiếu nữ thơ ngây đi trẩy hội Phủ giày năm ấy, lòng không khỏi bâng khuâng...”.

Xem thêm: Đấu Trường Sinh Tử Húng Nhại Phần 2, Đấu Trường Sinh Tử: Húng Nhại

Vì sao lại có tên Nguyễn Bính Thuyết?

Tuy nhiên, bên trên bước đường giang hồ, phiêu bạt phía Nam gồm một bỏ ra tiết đã khiến nhiều người nhầm lẫn về tiểu sử của Nguyễn Bính. Đó là có nhiều tư liệu, bài xích viết kể cả sách giáo khoa ghi Nguyễn Bính thương hiệu thật là Nguyễn Bính Thuyết. Bà Hồng Châu - vợ đơn vị thơ Nguyễn Bính kể lại rằng, hồi năm 1951, bà từ vào chiến quần thể đã bí mật vào công tác trong nội thành sài Gòn, nhân đó bà gồm mua một số sách đem về buôn bán (vợ chồng Nguyễn Bính tất cả mở hiệu sách quần chúng. # tại làng Trí Phải, Cà Mau), trong đó bao gồm một cuốn sách viết về nhà thơ Nguyễn Bính, bà háo hức sở hữu về tặng chồng. Vượt một quãng đường dài mấy trăm cây số, về tới nhà, việc đầu tiên của bà Hồng Châu là đem cuốn sách khoe với chồng. Nguyễn Bính cũng lộ vẻ vui mừng và cắm cúi đọc ngay. Một lát sau, khi bà Hồng Châu đang thu dọn mặt hàng thì bỗng nghe tiếng xoạt xoạt. Nhìn ra thì... Hỡi ôi, cuốn sách đã bị xé tan thành từng mảnh vụn, còn Nguyễn Bính thì mặt hầm hầm tức giận, ngồi bất động... Niềm vui chưa được trọn vẹn, vắt vào đó là nỗi hụt hẫng, tủi buồn. Bà Hồng Châu vào buồng nằm ôm bé khóc!

Đến tối, khi cơn giận lắng xuống, Nguyễn Bính mới xin lỗi vợ và cho biết lý do cơn giận của mình. Số là, Nguyễn Bính vốn “đa tình”, đi đến đâu cũng “đa mang” những người đẹp, trong đó ko thiếu những phái nữ tiểu thư khuê các. Mặc dù nhiên, đời thi sĩ vốn nghèo kiết xác. Những người đẹp chỉ yêu sự tài ba của thi nhân, còn để “kết tóc se tơ” thì chẳng cô nào muốn dính vào một chàng trai tay trắng. Dẫu biết vậy, nhưng Nguyễn Bính vẫn ngầm tự hào về dòng số đào hoa của mình. Bao gồm hôm, ông cao hứng nói với bạn bè: “Tao ko muốn thì thôi, còn nếu muốn thì chỉ vài ba hôm là bao gồm xe hoa đến đón một nàng”. Ông bạn thanh thản bèn giễu: “Cậu là người “năng thuyết bất năng hành” (nói được nhưng làm không được). Từ nay, đặt tên mang lại cậu là Nguyễn Bính Thuyết!”. Từ đó, nếu có ai đùa dai, gọi trêu ông là Nguyễn Bính Thuyết thì Nguyễn Bính làm mặt giận, mang đến đó là một sự xúc phạm... Vậy cơ mà chẳng hiểu bởi từ đâu, cái brand name Nguyễn Bính Thuyết lại được nhiều ấn phẩm ghi vào phần tiểu sử của Nguyễn Bính một biện pháp “đường đường, thiết yếu chính”.

Nhân loạt bài bác này, shop chúng tôi xin mạo muội cải chính: Nguyễn Bính Thuyết ko phải là tên thật của đơn vị thơ. Thật ra bao gồm tên của ông là Nguyễn Trọng Bính, nhưng thôi hãy cứ gọi ông là Nguyễn Bính như ông đã từng ký kết tên dưới những bài bác thơ cùng như bọn họ vẫn trân trọng nhắc đến thương hiệu ông suốt 70 năm qua...