Bài văn mẫu mã Lớp 10: nội dung bài viết số 1 (Đề 1 mang lại Đề 5) có dàn ý, cùng 51 bài xích văn chủng loại từ đề 1 mang đến đề 5 của bài viết số 1 lớp 10, giúp các em tất cả thêm ý tưởng, hoàn thành bài viết số 1 của bản thân mình đạt công dụng cao.

Bạn đang xem: Bài viết số 1 ngữ văn 10


Tổng hợp bài văn mẫu Lớp 10: nội dung bài viết số 1

Bài viết hàng đầu lớp 10 đề 1: cảm xúc ngày đầu tiên bước chân vào trường THPTBài viết hàng đầu lớp 10 đề 2: cảm giác về vạn vật thiên nhiên thời khắc chuyển mùa
Bài viết số 1 lớp 10 đề 3: cảm giác về một người thân trong gia đình yêu nhất
Bài viết hàng đầu lớp 10 đề 4: cảm xúc về một tác phẩm trông rất nổi bật đã học
Bài viết hàng đầu lớp 10 đề 5: cảm xúc về một bài thơ hoặc một bên thơ

Bài viết số 1 lớp 10 đề 1: cảm xúc ngày đầu tiên bước chân vào trường THPT

Đề bài: Cảm nghĩ các ngày thứ nhất bước vào trường trung học phổ thông

Dàn ý nội dung bài viết số 1 lớp 10 đề 1

1) Mở bài : khái quát về khung cảnh ngày khai trường - ngày đầu bước đi vào trường cấp cho 3!

2) Thân bài:

a) - cảm hứng khi làm lễ lúc giảng

- bạn mơi bình thường lớp cùng hình ảnh của chúng ta cùng trường, nhất là những chúng ta khoá đầu như mình!

(kết phù hợp tự sự, tả cảnh cùng khắc hoạ hình ảnh)

b) - diễn tả sơ lược không gian lớp học tập ngày đầu tiên.

- thầy cô như vậy nào?

- trung tâm trạng, cảm hứng của bạn khi học những ngày tiết học trước tiên (kiến thức, môi trường thiên nhiên học tập và phương thức học của cung cấp 3...)

- rất có thể sơ lược về ko khi dịp tan lớp.

3) Kết bài: bao gồm tâm trạng trong ngày đầu học cung cấp 3! Nêu cảm xúc về mái trường bắt đầu này!

Bài viết hàng đầu lớp 10 đề 1 - chủng loại 1

Thời gian qua chẳng nói với hàng meTa cũng vô tình lật từng trang vởKhi hoa gạo không còn thời rực rỡTa đột nhiên hiểu mình đánh mất thời gian


Không biết hai khổ thơ trên đang đi tới tâm trí tôi tự dịp nào mà những lần chứng kiến học sinh lớp 10 nhập học tôi lại bâng khuâng nhớ về phần mình của 2 năm ngoái đây. Xúc cảm của ai cũng vậy, khi đứng trước cánh cổng trường, ai ai cũng cảm thấy trăn trở, băn khoăn lo lắng cho hầu hết gì chuẩn bị đến.

Chắc hẳn trong mỗi chúng ta, ai ai cũng sẽ tất cả riêng đến mình những khoảnh khắc khó khăn quên của cuộc đời. Và so với tôi cũng vậy, hầu như ngày tháng chia tay với mái trường cũ để bước vào ngôi trường mới – một cánh cửa bắt đầu của cuộc sống thật sự là khoảng thời gian rất ngắn khó quên.

Chia tay với mẫu khăn quàng đỏ, cùng với ngôi ngôi trường THCS, ngưỡng cửa trường trung học phổ thông đã đến, một xúc cảm bồi hồi, mới lạ tràn về vào tôi: Tôi tưởng chừng mình được quay trở lại với phần đông ngày đầu lao vào lớp 1, ngỡ giống như các ngày đầu phi vào cánh cổng trường THCS. Cái xúc cảm ấy vẫn khó tả như ngày nào!

Tháng 8 – tháng giao mùa từ cuối hạ mang đến đầu thu – tháng mà phần đông chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn và cũng chính là tháng trước tiên tôi phi vào trường trung học phổ thông với những bài học đầu tiên.

Cánh cửa thpt đã xuất hiện thêm sau cha tháng hè ôn luyện. Vị trí đây cùng với tôi không quen hoàn toàn. Rất nhiều thứ trái thật thường rất mới từ quang đãng cảnh, ngôi trường và cả những con người: ngôi trường mới, bạn mới, thày cô mới, giải pháp học mới và cả một môi trường thiên nhiên mới, nạm nhưng tất cả lại bảo quản cho tôi mọi kí ức đẹp mắt về buổi đầu. Tôi sẽ bắt buộc thích nghi dần, làm quen dần dần vì bố năm ở đây gần như sẽ ra quyết định cuộc đời tôi. Đây sẽ là quãng đường thật sự gian nan thử thách.


Ngày đầu tiên đến ngôi trường đó là một trong ngày nắng ấm, khí trời thanh thanh êm ái, theo sự thông báo của phòng trường tôi đã sẵn sàng mọi thứ bắt buộc thiết. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn cứ xôn xao một cảm xúc khó tả. Vày trước đôi mắt tôi hôm nay là một size trời mới. Giữa những năm học tập trước, sau ba tháng hè nghỉ học, chúng tôi lại quay trở lại mái trường rất gần gũi với đều hàng cây, ghế đá,… in đậm bao kỉ niệm của các lần nô chơi cùng bè bạn. Còn năm nay, tôi đã bước chân vào ngưỡng cửa trường trung học phổ thông - một chân trời trọn vẹn mới lạ. Ngôi trường tôi học trong năm này rất khang trang với không gian thoáng đãng. Từ cổng ngôi trường dẫn vào các dãy nhà tía tầng oai nghi là tuyến phố trải bê tông nhẵn nhụi. Nào là sản phẩm cây, cột cờ, phòng học,… thu vào tầm khoảng mắt tôi khiến lòng tôi nổi lên bao cảm xúc ngỡ ngàng với vui sướng.

Sau đó, cửa hàng chúng tôi được phân công về những lớp. Tôi thầm cầu sao mình hoàn toàn có thể học thuộc với chúng ta cũ. Nhưng lại trong lớp tôi trọn vẹn là những người dân bạn xa lạ. “Nhưng từ từ mình cũng biến thành quen với chúng ta ấy thôi”- tôi tự yên ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lao vào lớp. Hình hình ảnh của cô làm tôi ghi nhớ về cô giáo nhà nhiệm hồi lớp 9. Vẫn dàng bạn thon thả, đôi mắt hiền từ. Chính hình ảnh đó của cô ấy đã làm cho tôi phần nào tiết kiệm hơn sự lo lắng. Phần lớn lời đầu tiên cô nói là phần đa lời dạy bảo thân thiết về ý thức nhiệm vụ đối với bạn dạng thân, với trường, với phần trong học tập cũng giống như rèn luyện giữa những năm học tập THPT. Đó là bài bác học thứ nhất tôi cảm nhận ở ngôi trường new này.

Ấn tượng nhất trong lòng tôi là ngày khai giảng. Trong trang phục áo trắng quần sẫm màu, tôi ra dáng là một nữ sinh thpt thực sự. Tôi cảm thấy mình như người lớn hẳn lên. Tiếng trống trường vị thày hiệu trưởng gióng lên như vội vàng vã thúc giục cửa hàng chúng tôi học thiệt tốt. Tôi biết từ cơ hội đó tôi đã chấp thuận hòa nhập vào môi trường thiên nhiên mới.


Trước đây khi còn nhỏ, tôi đã từng có lần mơ mong được trở thành học sinh THPT, giờ đây ước mơ ấy đã thành hiện tại thực. Được mang đồng phục bắt đầu mà trước đây tôi trước đó chưa từng mặc, ngồi gần những người dân bạn mới mà trước đây tôi trước đó chưa từng quen cùng học những thày thầy giáo mà bây giờ tôi new biết đến. Khi niềm mơ ước bé nhỏ đã thành lúc này thì trong tôi lại nhen nhóm, ôm ấp những mong mơ ước mơ lớn hơn( giỏi nghiệp THPT, thi đỗ đại học …). Những cảm giác khó tả lại trào dâng xen lẫn nụ cười nhưng hòa vào đó là nỗi nhớ. Vui vày tôi vẫn như trưởng thành và cứng cáp hơn và biết thêm được không ít điều mới mẻ từ những bài học mới, thày cô mới, những người bạn mới…. đông đảo hình ảnh thày cũ, trường xưa cứ lên cao trong tôi, cùng cả rất nhiều lời khuyên, gần như lời chúc thực lòng của hồ hết người giành riêng cho tôi vào trong ngày thi THPT.

Nhưng thời gian có lúc nào dừng lại, nó sẽ âm thầm lặng lẽ trôi, trôi mãi không lúc nào ngừng. Với tôi đang phải cố gắng để nắm giữ từng giây từng phút ấy. Phải biết tận dụng quãng thời hạn 3 năm tuy ít ỏi nhưng vô cùng đặc biệt để phấn đấu. Được học tập trong một ngôi trường trung học phổ thông có bề dày truyền thống lịch sử và thành tích, phiên bản thân tôi gồm biết bao niềm vui sướng và tự hào xen lẫn cả nỗi lo lắng. Nhưng điều đặc trưng đối với tôi lúc này là tôi hứa sẽ quyết trung tâm học tập với rèn luyện giỏi sao cho xứng danh với truyền thống trong phòng trường.

Ngôi trường này- Trường thpt Trần Hưng Đạo- là chỗ tôi chỉ “dừng chân” lại cha năm học- ba năm tuy chưa hẳn là quãng thời gian dài cơ mà cũng đủ để chúng tôi lưu giữ phần lớn kỉ niệm đẹp nhất về ngôi ngôi trường này, về những người dân bạn cùng thày cô chỗ đây. Và có lẽ sẽ không khi nào tôi quên được phần đông ngày này- những ngày thứ nhất tôi phi vào trường trung học phổ thông – phần lớn ngày thời điểm giữa tháng 8 êm dịu.

Bài viết tiên phong hàng đầu lớp 10 đề 1 - chủng loại 2

Thời gian cứ âm thầm trôi đi để lại cho con tín đồ ta các dư âm vang vọng. Cùng rồi, nó sẽ khắc lên trái tim mỗi cô cậu học tập trò niềm say sưa ngây chết giả trong đa số kỉ niệm một thời. Núm là đã chia tay với mọi tia nắng và nóng hát lên theo từng giờ đồng hồ ve, chia tay với chùm hoa phượng vĩ, với màu khăn quàng đỏ thắm trên vai, đặt lại bao niềm nhớ nhung, nuối tiếc dưới mái trường Trung học cơ sở. Giờ đồng hồ đây, ngưỡng cửa thời gian của những thử thách dưới mái trường Trung học ít nhiều đang rộng lớn mở tiếp nhận chúng ta. Trong cái không khí lạnh mát của những cơn mưa đầu thu, lòng tôi lại nao nức các kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường.


Kết thúc một đường đua dài với nhiều dấu ấn cực nhọc phai, tính từ lúc giờ phút này, tôi – chúng ta và vớ cả họ sẽ bắt đầu từ một chân trời new trong cuộc hành trình vươn tới đỉnh điểm của tri thức. Khép lại những khoảng thời gian rất ngắn lén liếc qua ô cửa sổ ngắm đầy đủ chùm phượng vĩ xanh non, hầu như nhánh bằng lăng tím biếc mà lòng muốn đến chốc lát được thỏa mình “quậy phá” trong ngày hè nắng cháy. Mới này mà cũng chỉ với thưa thớt vài chùm hoa phượng nở muộn, vài cành bởi lăng còn sót lại và ở đâu đó không còn phiên bản đồng ca râm ran mùa hạ nữa! Ánh nắng và nóng oi bức, chói sáng đã “chạy trốn”, để lại theo sau là chiếc không khí lạnh lẽo của mùa thu. Điều đó cũng có thể có nghĩa mùa tựu trường sẽ điểm, giờ đồng hồ trống trường sẵn sàng ngân vang, ngưỡng cửa ngõ Trung học phổ thông đã đến. Tôi thiệt tự hào và vui miệng biết bao lúc mình được học dưới mái trường sở hữu tên Quảng Xương I – vị trí đã để lại đầy đủ kỉ niệm cạnh tranh phai giữa những ngày vui chơi và giải trí – học tập. Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng sủa ấy nảy nở trong tâm tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm mỉm cười giữa khung trời quang đãng.

Tháng Tám – mon giao mùa từ thời điểm cuối hạ mang lại đầu thu – loại khoảnh khắc cơ mà lá vàng ban đầu rơi kéo theo hương ổi găng thức tỉnh cả một miền kí ức thì đó cũng là giây phút tôi lao vào cánh cửa ngõ của một cố kỉnh giới hoàn toàn khác – một trái đất muôn màu muôn vẻ. Tất cả những điều đó sẽ để lại trong tôi một kí ức nặng nề phai của ban đầu tựu trường. Tôi sẽ cần làm quen dần dần với môi trường xung quanh ở đây vì những thách thức trên con phố đó sẽ khác hoàn toàn con đường tuổi thơ ở cung cấp Trung học cơ sở.

Tôi vẫn ghi nhớ như in buổi đầu lao vào cái trái đất muôn màu muôn vẻ ấy. Ngày đầu tiên đến cùng với mái trường Trung học rộng rãi Quảng Xương I ko phải là 1 ngày đẹp trời trong không khí lanh tanh của mùa thu, cũng không hẳn tiết trời oi ả, nóng giãy của ngày hè mà là 1 trong những ngày nắng ấm – khoảnh khắc đẹp tuyệt vời nhất của khoảng thời gian ngắn chuyển mùa. Một khung trời trong xanh hiển thị với gần như đám mây bàng bạc trôi dịu dưới ánh bình minh, từng vạt nắng bước đầu trải nhiều năm trên khắp nẻo đường, ngõ xóm. Tôi thấy mình như lớn hơn, trưởng thành và cứng cáp hơn và dường như xuất hiện nay trong tôi là một cảm hứng lạ lùng, xôn xang biết chừng nào!

Hồi tưởng lại điều này một trong những năm về trước – thời điểm vẫn đang còn thỏa mức độ nô đùa dưới mái trường Trung học cơ sở thân yêu. Sau cha tháng hè “quậy phá”, chúng tôi trở lại cùng với mái trường thân quen, với đều hàng cây, ghế đá ngấm nhuần bao kỉ niệm. Nhưng bây giờ, trước đôi mắt tôi không thể là mọi hàng cây, ô cửa ngõ in đậm kỉ niệm nữa mà là 1 chân trời mới lạ. Thời gian này, hình cảnh thứ nhất hiện lên trước đôi mắt tôi là nhị hàng dừa vào khuôn viên như “đội ngũ lễ tân” dẫn lối vào trường. Mặt hàng chữ “Trường Trung học nhiều Quảng Xương I kính chào mừng những em học sinh lớp 10” chạy trên bảng điện tử có tác dụng tôi càng thêm hãnh diện, vui sướng khi được trở thành mtv của đại mái ấm gia đình Quảng Xương I. Từ bỏ cổng trường đi vào, hình hình ảnh đầu tiên hiện ra là dãy nhà nhị tầng hình chữ U thuộc những bể hoa, hoa lá cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng. Toàn cục khung cảnh của trường hiện hữu trong nắng sớm thiệt đẹp với uy nghiêm. Hầu như thứ ở đây hoàn toàn mới mẻ và xa lạ! chấp thuận tự tin và kiêu hãnh của mtv mới, tôi bước vào trường và điều này cũng đã khắc ghi một bước khởi đầu mới trong chặng đường dài.


Vào mang đến trường, nhìn hồ hết chùm hoa phượng nở muộn, phần nhiều cánh hoa bởi lăng tím biếc, từng mặt hàng ghế đá, tôi lại nhớ mọi kỉ niệm cực nhọc phai của tuổi học trò. Nhìn những chú chim non đã ríu rít hót, xen vào đó là phần đa tiếng ve sầu còn sót lại của khoảng trời mùa hạ, lòng tôi lại trào dâng nhiều cảm xúc phức tạp. Trong giây phút ấy, tôi lại bắt gặp “lũ quỷ” học tầm thường từ lớp sáu. Và điều này cũng là điểm khởi đầu cho một tình đoàn kết, là cánh cửa thời hạn để search lại thừa khứ cùng với những ước muốn kỉ niệm một thời.

Kế sau ngày trước tiên đầy xúc cảm ấy là hai tuần học – xuất hiện bao thử thách, là thời cơ để cho các thành viên mới được làm quen với môi trường học mới, chúng ta mới, thầy mới trước lúc chính thức cho một cuộc đua. Nhì tuần học đề cập ra là không nhiều so với quãng thời gian bốn năm làm việc trường Trung học cơ sở, dẫu vậy khoảng thời hạn ngắn ngủi ấy đã kết nối bao kỉ niệm, bao tình anh em gắn bó từ không ít vùng đất khác biệt về phía trên học tập. Với dường như, những tiếng cười nghịch hồn nhiên trong tiếng ra chơi, đầy đủ tiếng thì thầm vui vẻ đã khiến cho giữa mọi người không thể khoảng cách. Tất cả điều ấy đã xua tung đi sự rụt rè, e ngại của những buổi đầu có tác dụng quen. Không chỉ vậy, trong tim tôi cũng giống như bao bạn khác đang đầy ắp hầu như hình ảnh không nhát phần thân thiết về ngôi trường, thầy cô địa điểm đây. Nét mặt hiền lành dịu, giọng nói ấm áp làm cho tôi thêm tự nhiên và thoải mái và trân trọng hơn về gia đình thứ hai này. Chắc hẳn hẳn, đây không những là xúc cảm của riêng bản thân tôi mà còn là một của bao lớp ráng hệ học sinh một trong những ngày đầu ngơi nghỉ trường mới.

Sau nhì tuần học với phần đông dấu ấn nặng nề phai, shop chúng tôi được quay trở lại với gia đình bé dại của mình để bước đầu tiến bước trên tuyến đường đua đầy cam go, test thách. Điều làm tôi vui sướng hơn cả là khi được học hành và vui chơi và giải trí tại căn hộ 10. Trong thâm tâm tôi từ bây giờ không bao gồm gì rộng sự vui sướng, niềm phấn khởi, trường đoản cú hào. Bài bác học trước tiên của shop chúng tôi tại gia đình bé nhỏ, nhiệt liệt này là các hiểu biết về đại gia đình Quảng Xương I – chỗ nuôi dưỡng bao mong mơ của không ít thế hệ học tập trò – là nơi chúng tôi có thể đặt lòng tin và trao đi rất nhiều ước mơ, mong muốn và gặt về những thành công ở phía chân trời mới.

Gần nhì tháng nhằm tiếp cận, vui chơi giải trí và học tập tập dưới mái trường này, cảm xúc mỗi cô cậu học tập trò từng khác, nhưng trong tim tôi luôn tràn ngập một thứ gì đấy khó có thể diễn đạt nổi. Rồi điều ấy càng được nhân lên gấp bội khi ngày khai giảng đã đến, giờ đồng hồ trống ngôi trường ngân vàng đón nhận bao núm hệ học trò, tà áo trắng sạch khôi, phần lớn nét phương diện tươi cười chào đón năm học mới và xen vào đó là sắc thắm của các lá cờ sơn hà trên tay đã làm cho sân trường ngày hôm ấy càng thêm nhộn nhịp. Trong bầu không khí phấn khởi của một ngày mùa thu đầu mon Chín, từng tia nắng và nóng ló sau ngọn cây soi sáng thêm vào cho nét khía cạnh của tuổi học trò một tuyệt hảo khó phai. Và đặc biệt quan trọng hơn nữa, hòa bình thường với không gian phấn khởi của ngày khai trường, mái ngôi trường Trung học ít nhiều Quảng Xương đã long trọng đón đại biểu cấp trung ương về dự. Với một trong số đó là tín đồ con của khu đất Quảng Xương nhiệt thành – bác bỏ Tô Huy Rứa. Trong tâm địa tôi lúc này rạo rực lên một niềm kiêu hãnh, một sự hãnh diện của một cậu học trò. Nụ cười xen lẫn từ bỏ hào đã thể hiện rất rõ trên từng khuôn mặt. Thầy và trò trong niềm vui phấn khởi hứa hẹn 1 năm học đầy niềm tin và hy vọng. Giờ trống trường ngày thu đã điểm như cấp vã thúc giục shop chúng tôi học tập thật giỏi để tự khẳng định mình. Thâm chổ chính giữa tôi bất chợt “thành tiếng”, từ cơ hội đó, tôi đã chính thức hòa nhập vào môi trường xung quanh mới – mái ngôi trường Trung học càng nhiều Quảng Xương I mến yêu.

Mọi vật đa số sợ thời hạn bởi lớp vết mờ do bụi của thời gian sẽ bao phủ mờ đi vớ cả. Tuy vậy tôi sẽ không còn để lớp bụi thời gian ấy tủ mờ đi những kỉ niệm, dấu ấn học tập trò của bản thân mình trong hầu hết ngày đầu tựu trường và đặc biệt quan trọng hơn là cha năm phấn đấu. Quãng thời gian ba năm tuy không nhiều so đối với tất cả quá trình lĩnh hội trí thức nhưng cũng đủ để tự xác minh mình và biến đổi tương lai của phiên bản thân trở nên tươi sáng hơn. Tình cờ lúc đó, thoáng qua lưu ý đến tôi như một đám bây nhẹ qua đỉnh núi, như làn sóng của biển khơi kéo theo hương vị ngào ngàn với những lời hứa từ tận lòng lòng. Là một trong thành viên mới của đại gia đình Quảng Xương I, không chỉ là tôi nhưng mà cả nắm hệ khóa 53 của ngôi trường sẽ chung tay đoàn kết, phấn đấu chuyển trường tăng trưởng bằng vấn đề học tập, tập luyện thật xuất sắc để không phụ lòng ước ao mỏi của thân phụ mẹ, công ơn chăm sóc dục của thầy cô, nhằm là tấm gương sáng mang đến bao lớp bọn em phía sau. Và đặc trưng hơn, tất cả điều này sẽ không làm cho phai đi những kỉ niệm lốt yêu của những ngày thứ nhất tựu trường.

Ngôi ngôi trường này – trường Trung học ít nhiều Quảng Xương I không chỉ có là vị trí tôi – chúng ta và vớ cả bọn họ dừng chân lại bố năm mà còn là một nơi để lưu trữ cả trung khu hồn lớp lớp cầm cố hệ học tập trò, địa điểm cho họ lưu giữ đầy đủ kỉ niệm đẹp mắt về nó, về những người bạn cùng thầy cô khu vực đây. Dẫu thời gian có hoàn thành trôi, Trái Đất gồm đổi vòng quay đi chăng nữa tuy nhiên một lúc trái tim con người ta vẫn tồn tại đập thì tôi đang không bao giờ quên được kỉ niệm của những thời nay – đông đảo ngày đầu tôi phi vào mái ngôi trường Trung học diện tích lớn Quảng Xương I – mọi ngày lạnh buốt với hầu như tia nắng ấm của mùa thu êm dịu.

Bài viết tiên phong hàng đầu lớp 10 đề 1 - chủng loại 3

Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng sẽ tất cả riêng cho mình số đông khoảnh khắc khó quên của quãng đời học sinh. Và so với tôi cũng vậy,những ngày tháng chia tay với mái ngôi trường cũ để bước vào môi trường mới,một cánh cửa new của đời tôi thiệt sự là khoảng thời gian rất ngắn khó quên.

Chia tay với cái khăn quàng đỏ, cùng với mái trường cấp cho hai,ngưỡng cửa cấp ba đã dần dần đến.Một cảm giác bồi hồi, là kỳ lạ lại tràn về vào tôi. Tôi tưởng chừng mình được trở về với phần nhiều ngày đầu phi vào lớp Một, ngỡ giống như các ngày đầu chập chững cách qua cánh cổng THCS. Cảm xúc ấy vẫn khó tả như ngày nào.

Cánh cửa trung học phổ thông đã xuất hiện thêm sau cha tháng hè oi ả. địa điểm đây giờ so với tôi không quen hoàn toàn.Trường mới, bạn mới, thầy cô mới, biện pháp học mới và cả một môi trường thiên nhiên mới.Tôi sẽ nên thích nghi dần,làm quen dần với môi trường mới vì bố năm cuối ở chỗ này sẽ đưa ra quyết định cuộc đời tôi. Tôi tự dưng nghĩ rằng đây vẫn là khoảng thời hạn thật sự gian nan,thử thách vì đấy là nơi tôi cho là xa lạ. Nhưng không,ý nghĩ về ấy dần dần bị dập tắt lúc tôi cho trường dìm lớp, biết thầy cô, bạn bè,lớp học tập mới. Thời gian ấy, tôi new biết toàn bộ đều thân mật như các ngày tôi còn học ở những lớp dưới. Số đông thứ quả thật thường rất mới, từ quang quẻ cảnh,ngôi ngôi trường và tới mức những con người. Cầm nhưng toàn bộ như gần như lưu lại cho tôi phần đa kí ức về buổi đầu chập chững ấy.

Tháng Tám - tháng giao mùa từ thời điểm cuối hạ sang trọng thu-tháng mà rất nhiều chùm phượng vĩ chỉ từ thưa thớt vài ba nhánh nở muộn. Và cũng là tháng mà công ty chúng tôi đến ngôi trường với những bài học đầu tiên.Giờ phía trên tôi đã là học viên cấp ba, được mặc trên mình cỗ đồng phục áo trắng viền xanh phối hợp váy xanh xếp li có vẻ như trông tôi đàn bà tính rộng so với hồi cấp 2 mang quần tây áo trắng. Được mặc cỗ đồng phục bắt đầu mà trước đó tôi chưa từng mặc,ngồi sát người bạn tôi chưa từng quen, được học đều thầy cô mà bây giờ tôi bắt đầu biết. Những cảm xúc lại trào dâng khó khăn tả xen lẫn cả niềm vui nhưng hòa vào đó lại thoáng chút nỗi buồn. Nụ cười vì tôi vẫn như được trưởng thành và cứng cáp hơn và được biết thêm các điều mới mẻ và lạ mắt tử những bài bác dạy, bài học kinh nghiệm mới. Nhưng tôi bi thảm vì đâu đó tôi nhoáng thấy những người dân thầy cũ, những người dân bạn cũ cùng cả những lời khuyên thực lòng của thầy cô vào ngày tôi giỏi nghiệp cấp cho 2. Nhưng thời gian có lúc nào dừng lại, nó sẽ lặng lẽ âm thầm trôi mãi, trôi mãi không bao giờ dừng. Cùng tôi đang phải cố gắng để nắm giữ tưng giây, từng phút ấy.

Mái trường thpt là nơi tôi chỉ "dừng chân"ở ba năm học. Ba năm quãng thời gian không bắt buộc là dài dẫu vậy tôi nghĩ thời hạn ấy sẽ đủ để tôi lưu giữ giữ hầu hết kỉ niệm đẹp mắt về ngôi trường new này. Và chắc hẳn rằng tôi vẫn không bao giờ quên được ngày này-ngày trước tiên tôi phi vào ngưỡng cửa ngõ THPT.

.......

Bài viết hàng đầu lớp 10 đề 2: cảm xúc về thiên nhiên thời khắc chuyển mùa

Đề bài: cảm xúc về vạn vật thiên nhiên và đời sống con tín đồ trong thời khắc gửi mùa

Dàn ý bài viết số 1 lớp 10 đề 2

I. Mở bài

- mỗi mùa gồm một nét trẻ đẹp riêng và người ta thường xuất xắc xao xuyến tuyệt nhất ấy là vào tầm khoảng giao mùa.

- Thời tương khắc ấy thường ra mắt những biến hóa tinh vi không chỉ có ở nhân loại của thiên nhiên mà còn làm việc cả trái đất của nhỏ người.

- cùng với tôi khoảnh khắc giao mùa trường đoản cú hè lịch sự thu (từ đông sang xuân, xuân thanh lịch hạ…) đã giữ lại nhiều tuyệt hảo và gợi niềm si mê hơn cả.

II. Thân bài

1. Cảm nghĩ về thiên nhiên:

- Nêu các dấu hiệu giao mùa (Ví dụ mùa hè sang mùa thu: khí trời đuối mẻ, đêm tối trời se lạnh không được rét để mặc một chiếc áo ngày đông nhưng giá buốt - đủ để bạn ta cảm thấy rùng mình, hoa cúc trong những vườn đua nhau nở, sen trong các ao úa tàn…).

- cảm xúc của bạn dạng thân trước những dấu hiệu giao mùa của vạn vật thiên nhiên (vui, buồn, ghi nhớ nhung về một kỉ niệm tuổi thơ…).

2. Cảm xúc về đời sống nhỏ người:

- nhịp điệu cuộc sống chuyển đổi ra sao? (ồn ã, sống động hay tẻ nhạt).

- nhỏ người: Vui tươi, phấn khởi, hào hứng đợi chờ (sang xuân) hay thu bản thân lại, bi thương hơn, suy tứ hơn (thu sang trọng đông)…

III. Kết bài

Tóm lại, giây lát giao mùa là đầy đủ đợt “trở mình” cực kỳ duyên của trời đất.

Bài viết tiên phong hàng đầu lớp 10 đề 2 - mẫu mã 1

“Bỗng nhận thấy hương ổiPhả vào vào gió seSương dùng dằng qua ngõHình như thu sẽ về”

Hạ vẫn dần qua đi, một ngày thu mới đang tới gần. Trong giây khắc giao ngày hạ thu này, khu đất trời bao gồm biến chuyển nhẹ nhàng mà tinh tế. Và ngay cả trong đời sống nhỏ người cũng có thể có những chuyển đổi tinh vi.

Một sớm tờ mờ thức dậy, tôi thấy bầu trời sao nhưng cao xanh thế. Phần đông đám mây trắng thơ thẩn đi dạo cùng làn gió thu se se lạnh: “Tầng mây lửng lơ trời xanh ngắt” (Thu điếu, Nguyễn Khuyến). Một không khí mát mẻ thoải mái của ngày thu đang dần thay thế sửa chữa cái oi bức, oi bức của gần như hôm hè mới qua. Rồi chiều tà buông xuống, thả trung tâm hồn mình dạo bước trên tuyến đường đông đúc fan xe, tôi chợt phân biệt rằng hồ hết tiếng ve sầu như đã ngơi dần chũm vào đó một bạn dạng nhạc du dương vang mọi phố phường: “Hà Nội mùa thu! Cây cơm thừa vàng, cây bàng lá đỏ nằm bên cạnh nhau phố xưa đơn vị cổ mái ngói rạm nâu”. Mẫu nắng chói lóa của giờ chiều hè cũng trốn đâu mất rồi chỉ còn lại phần đa tia nắng thu nhạt nhòa. Làn gió heo mây se lạnh trộn lẫn hương hoa sữa nồng nàn mang đến cho ta một cảm hứng bồi hồi xao xuyến. Đêm mang đến trời tương đối se lạnh, khiến người ta bất giác rùng mình. Những chiếc lá xanh đang ngả dần dần sắc vàng, thỉnh phảng phất gió vô tình thổi khiến lá kia đơ mình rơi xuống lòng đường.

Trong ao bây giờ, đầy đủ bông sen trắng, sen hồng mọi khi một úa tàn, trái lại những bông hoa cúc trong vườn lại ngày một nở rộ. Trong phút giây ngày, lòng tôi trỗi lên một xúc cảm bồi hồi xao xuyến. Tôi vẫn còn đấy nhớ, hồi tôi còn bé, vì tiếp tục bận công tác, nên cha mẹ tôi mang lại tôi về quê nghỉ ngơi với bà một thời gian. đơn vị bà tất cả một vườn hoa trồng toàn hoa cúc. Cứ mỗi lần thu về, hoa cúc thi nhau nở rộ, phủ kín cả khu vực vườn. Cơ hội ấy, mỗi sáng tôi đều thức dậy từ khôn cùng sớm, thuộc bà ra ngoài vườn tưới nước, chăm sóc cho vườn cúc. Cúc vào vườn khủng nhanh lắm, chẳng mấy chốc khu vườn ngập tràn hoa cúc. Bà thường chọn hồ hết bông cúc thô có màu trắng ngà trộn thành trà hoa cúc cho tôi uống. Mang lại tận bây giờ tôi vẫn ko có gì quên được hương thơm dịu dịu từ các cốc trà hoa cúc bà pha ngày nào.

Không tràn đầy sức sống như thời gian vào xuân, cũng không sôi động, náo nhiệt tựa như những ngày đầu hạ cùng chẳng lãnh đạm thu bản thân lại suy tứ giống phần đông ngày chớm đông, thu sang mang một vẻ đẹp riêng biệt. Gồm chút êm ả và thướt tha như một cô nàng yêu kiều đang lao vào tuổi trưởng thành. Khoảnh khắc thu quý phái thật tuyệt và giữa những giây phút ấy, tôi chợt nhận biết rằng không riêng gì thiên nhiên mới có sự đổi khác mà trong thế giới nội tâm bé người cũng có thể có những lay chuyển mới. Thu về, mang cho ta chút lưu giữ nhung xao xuyến. ấy là làn sương hạ chùng chình trước ngõ nhà ai, nửa ý muốn đi nửa muốn ở: “Sương dùng dắng qua ngõ” (Hữu Thỉnh). Ấy là học sinh tiếc nuối tạm biệt chuỗi ngày nghỉ hè được tung tăng khắp kho bãi cỏ, được thả diều chăn trâu từng buổi chiều,… thu về, cũng mang mang đến ta xúc cảm háo hức mong chờ. Mong đợi ngày tựu trường, được gặp gỡ lại anh em thầy cô của thế hệ học tập sinh. Cùng thu về, cũng mang theo hầu hết nỗi lo toan trăn trở. ấy là mái tóc phụ thân đang tệ bạc từng ngày, là vầng trán mẹ mỗi khi một nhiều nếp nhăn vị lo cho con cái phi vào năm học mới.

Trong khoảnh khắc giao mùa hè sang thu, khu đất trời thiên nhiên như đã “trở mình” một giải pháp duyên dáng. Trọng điểm hồn con bạn như cũng “lột xác” vơi nhàng. Và tôi muốn lắm thu ơi, mau cho đây đi thu:

"Thu mang lại đây! Chừ, bắt đầu nói răng?Chừ đây, ai oán giận biết bao ngăn?Tìm cho phần nhiều cánh hoa đang rụngTôi kiếm trong hoa chút sắc đẹp tàn!"

Bài viết hàng đầu lớp 10 đề 2 - mẫu mã 2

Sáng sớm, nhìn qua khung cửa sổ, tôi bỗng nhận biết sự khác nhau của bầu trời, của những cơn gió, của không ít hàng phượng già bên góc phố... Và cả thái độ của không ít người qua mặt đường nữa, họ vui vẻ kỳ lạ thường. Vài cơn gió liên hồi “lạc bước” vào chống tôi qua khung cửa, mang về tôi một cảm xúc mới mẻ. Nó không phải là gió của ngày hôm qua, ngày hôm qua, gió vẫn còn đấy oi nồng lắm, vẫn còn lạnh lẽo lắm, đâu tất cả được lạnh lẽo như nỗ lực này. Với khi đó, tôi chợt phân biệt sự đổi khác của đất trời, đây chính là thời khắc giao mùa từ hạ sang trọng thu.

Có lẽ là, huyết trời đã ban đầu chuyển mùa từ thời điểm cuối tháng sáu. Dòng oi nồng, nóng bức của mùa hè đã bắt đầu dịu xuống, cụ vào đó là 1 trong bầu trời vào xanh, lộng gió thu sang. Gần như cây phượng già đã ban đầu rụng lá, ngập đỏ cả một con đường. Trên kia, từng tia nắng nóng đã dần dần nhuộm rubi lên từng mặt hàng cây, hay nền gạch tạo cho một size cảnh mùa thu như trong thơ ca vẫn thường nói đến. Một cảnh quan tuyệt rất đẹp và không nhiều thấy... Và cảm hứng mát mẻ của việc chuyển mùa ấy ban đầu len lỏi vào trọng điểm hồn tôi, xóa tan cái nắng nóng bức và khó tính của mùa hạ... Thu đang sang, tuy vậy dư âm của mùa hạ vẫn tồn tại vương. Phần đa đám mây trắng lãng đãng như vẫn còn ấm color nắng của mùa hạ. Đâu kia màu hoa cúc nở rộ bỗng dưng nhuốm đầy không gian hòa vào với khung cảnh thơ ca êm đềm, thơ mộng.

Trên hầu hết tán cây, từng bọn chim ban đầu ríu rít số đông tiếng kêu thuộc hòa vào với sự râm ran của bầy ve sầu. Tôi có xúc cảm không gian xung quanh tôi bắt đầu trải rộng lớn hơn, bao la hơn. Tôi ngước chú ý một lần nữa những đám mây xa, những lũ chim ríu rít rời tán cây phượng bay về tận phương nào mà như thể chúng hiện hữu ngay trước mắt tôi. Bất chợt, âm vang của một bài bác thơ là thi sĩ Hữu Thỉnh viết về thời khắc chuyển mùa lại vang lên trong tâm tôi:

“Sông được thời điểm dềnh dàngChim bắt đầu vội vãCó đám mây mùa hạVắt nửa bản thân sang thu”.

Khi đọc bài bác thơ ấy, tôi chưa xuất hiện một cảm hứng gì ví dụ nhưng khi đứng trước thời khắc chuyển mùa thực sự, vai trung phong hồn tôi lại không ngoài bâng khuâng, xao xuyến lạ thường.

Mùa hạ dần qua đi, với thu sang ráng chỗ. Những cơn mưa ào ạt ban đầu vơi dần, nhường nhịn chỗ mang đến mưa thu đuối mẻ, trong lành. Mẫu sông xung quanh xa cũng không thể sục sôi như một trong những ngày bạn thân hạ mà đột nhiên trở nên hiền hòa, thuốc nước trở đề nghị trong hơn, êm nhẹ hơn. Dưới đường, những người đi mặt đường ai nấy các cười nói phấn kích như thể họ cũng nhận thấy cái dễ chịu của thời xung khắc giao ngày hạ sang thu. Tiếng cười cợt nói, giờ đồng hồ chim ríu rít, tiếng đàn ve râm ran, giờ lá thô xào xạc, gió khe khẽ... Vớ cả khiến cho những âm thanh thân quen trong cuộc sống thường ngày nhưng có một xúc cảm man mác, khó khăn tả thấm dần vào lòng người.

Rảo bước nhanh qua bé đường không còn xa lạ sau hồi cảm nhận, quan sát lại tôi vẫn thấy quang cảnh chuyển mùa vẫn vậy, vẫn tuyệt rất đẹp và rất xứng đáng đi vào thơ ca như trong bài xích thơ của thi sĩ Hữu Thỉnh. Về mang đến nhà nhưng cảm xúc man mác trong tim tôi vẫn còn vương lại. Cơn gió thu lại triền miên “lạc bước” vào phòng tôi qua khung cửa sổ. Thật dễ chịu! với tôi chợt nhận ra rằng: Tôi yêu thời khắc chuyển mùa từ hạ sang thu.

Bài viết số 1 lớp 10 đề 2 - mẫu 3

Ngày bé, tôi luôn háo hức mọi khi năm bắt đầu đến. Nhưng tự dưng một hôm, tôi nhận ra mái tóc cha đã loáng điểm một vài tua trắng. Từ đó, tôi đọc rằng bước đi của thời hạn không đề xuất chỉ tính bởi năm. Tôi bắt đầu chú ý hơn mang lại tháng, mang đến mùa. Giây lát chuyển mùa bỗng nhiên trở thành một mốc thời gian và ngọt ngào trong tôi. Tôi yêu với thích phần đa khi trời đất giao mùa, nhất là khi trời đưa từ mùa hạ sang mùa thu mát mẻ.

Những hạt mưa xuân phất phơ bay, phần đông chồi biếc trên cành cây đã ưu thế những cơn mưa ào ào, xối xả call mùa hè... Tất cả những đổi thay nhiệm màu sắc của trời khu đất ấy đều khiến cho lòng tôi xao động. Cùng hơn tất cả, thời tương khắc giao mùa giữa hạ với thu bao giờ cũng có tác dụng tôi bồn chồn đến kỳ lạ lùng. Có lẽ bởi tôi yêu mùa thu nhất trong năm, tôi đợi thu về như đợi một người bạn đi xa quay trở lại...

Thu sang, thật là nhẹ nhẹ khi bỗng dưng một ngày ai đó thừa nhận ra, bầu trời bên cạnh đó trong hơn, cao với xanh hơn. Mẫu nắng rát bỏng, đổ lửa của ngày hè đã vơi đi các lắm. Mặt kia, vài đốm lửa thoắt ẩn hiện thân nền lá xanh sẫm của những bác phượng già. Bao gồm phải phượng đã chắt chiu bao nhiêu gió, từng nào nắng, từng nào mưa của hạ để chưng lọc yêu cầu những bông phượng rực đỏ cuối mùa ấy mà tạm biệt hạ và để đón thu sang? dọc theo hai dãy phố, sắc bằng lăng cũng đã nhạt màu. Nó không thể ngăn ngắt tím đến nao lòng nữa. Dòng sông trước nhà không hề cuộn lên ngầu đỏ. Loại sông trở yêu cầu dịu dàng, e ấp như cô bé xíu tuổi mười lăm. Toàn bộ giăng giăng bao phủ ngôi nhà thân quen một không khí êm êm, vơi mát, mềm mại, khiến cho ta mỗi lúc thức dậy phần lớn mang một cảm hứng bâng khuâng.

Mới mấy hôm trước đây thôi người nào cũng ngại ra đường vì nắng và nóng gắt, bởi những cơn mưa bất hốt nhiên ập xuống không báo trước bao giờ, vày sấm chớp thình lình, nhưng từ bây giờ ta lại thèm được thong dong đấm đá xe dưới mọi hàng cây tán rộng. Ta bắt gặp những cô bé, cậu nhỏ nhắn ngồi sau sườn lưng mẹ xúng xính, hân hoan. Thì ra bé bỏng con đang rất được mẹ dẫn đi sẵn sàng đồ cần sử dụng cho năm học mới. Ôi! cái ngày đầu tiên tôi tới trường thoáng vậy mà đã đến cả chục năm. Thời hạn trôi qua nhanh thật! liên miên trong chiếc ký ức, tôi nghe trong tương đối gió thoang thoảng hương thơm hoa sữa chưa kịp nồng, new chỉ đầy đủ gợi ra hầu như vương vấn vơi êm.

Thu đến, nhường nhịn như ai cũng gượng vơi hơn. Nhịp sống dùng dằng hơn, không hề quá ồn ào, ăn năn hả. đa số công sở, đa số ngôi ngôi trường sau lúc tan ca yên ngắt, trầm tư. đông đảo bến đò, phần đa bờ sông, chiều tối cũng bước đầu hoang vắng. Trời chiều tương đối se lạnh. Cần chăng vì vậy mà rất nhiều người chỉ mong sao sớm quây quần ấm áp bên dở cơm chiều. Một loáng bâng khuâng, tôi nhớ tới lời cha: thời hạn chảy trôi, hồ hết sự cũng thay đổi thay, cuộc sống đời thường sẽ có thêm xẻ rẽ, hãy tự tìm kiếm lấy hạnh phúc cho mình. Tôi vẫn do dự “Thế làm sao là hạnh phúc?”. Bỗng dưng tôi chú ý sang mặt kia bé phố, một gắng bà dừng đẩy xe lăn, lôi ra chiếc ghế con, ngồi xuống ngay bên cạnh. Ông đã nghiêng đầu về phía bà. Bà giở quyển sách hơi dày, giấy màu nâu xỉn, đủng đỉnh đọc cùng ông lim dim đôi mắt lắng nghe. Tôi đột hiểu cầm cố nào là hạnh phúc. Hạnh phúc ấy là khi ta được mãi cẩn trọng bên những tình nhân quý. Niềm hạnh phúc giản đối kháng và bình dân thế thôi.

Trời đất gửi mùa, lòng ta cũng nao nao từng nào cảm xúc. Ta nhớ nhung, nuối tiếc, ta hí hửng, vui tươi... Ta thấy mình mỗi ngày thêm mỗi lớn, thấy mình đề nghị sống làm sao để cho có chân thành và ý nghĩa hơn với bước tiến của nhịp thời gian.

......

Bài viết số 1 lớp 10 đề 3: cảm giác về một người thân yêu nhất

Đề bài: cảm xúc về một người thân trong gia đình yêu nhất

Cảm nghĩ về bạn bà

Mỗi lần trời trở lạnh lẽo là nội của tôi lại đau. Tựa như những lần còn ở dưới quê, lần này cũng thế, tôi ngồi cạnh vừa kể chuyện vừa bóp chân mang đến nội. Thỉnh thoảng, nội mở góc nhìn tôi cười khôn cùng hiền từ.

Năm tuổi, từ thị trấn tôi về quê sống với nội theo yêu ước của bố. Bố tôi nói, nội làm việc quê 1 mình buồn lắm, không một ai trò chuyện lúc rảnh rỗi, cũng tội. Nạm là tôi gửi hẳn về sống nghỉ ngơi quê. Căn nhà nhỏ tự dưng tất cả hai bà cháu. Phần lớn lúc đi chợ xa, nội giữ hộ tôi lịch sự bên quán ăn xóm. Mặc dù là con gái nhưng tính tôi thì nghịch hệt con trai nên mỗi khi tôi tung tăng, chạy nhảy cùng với lũ bạn trong buôn bản về là nội lại đề nghị lôi ngay lập tức tôi đi tắm. Tôi ghét tắm vậy nên mỗi lần bởi thế chẳng khác nào tôi vẫn hành nội. Mọi lúc khoan thai rang, nội lại kể mang lại tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Chuyện cô Tấm hiền khô lành, Thạch sanh dũng cảm, chuyện thằng Lý Thông sinh sống ác... Sau các lần như thế, nội lại khuyên răn tôi: về sau lớn lên cháu nên chăm chỉ, nhân hậu lành, xuất sắc bụng. Tất cả vậy, con cháu mới được không ít người yêu mến.

Những ngày tháng sinh hoạt quê, nội thường nhờ vào một anh láng giềng sang dạy chữ mang đến tôi. Buổi tối, tôi thường hại ma, trốn không học bài bác đi ngủ sớm. Nội kiên trì thắp đèn thức cùng tôi. Nội nói: rèn nét chữ cũng chính là rèn nết fan cháu ạ! cầm cố là tôi lại hặm hụi ngồi tập viết. Nhưng chính vì thế mà lúc này tôi nên cảm ơn bà vì nếu không tồn tại những hôm bởi vậy thì chữ tôi chắc bây chừ xấu lắm. Và quan trọng đặc biệt hơn là nhân phương pháp tôi vẫn ra sao?

Năm ấy, mẹ tôi sinh thêm em bé. Khi em cứng cáp, tía về quê nội. Ba ở lại thăm bà mấy bữa, sửa lại sản phẩm rào, lợp lại ngói đến bà. Tới ngày sẵn sàng lên thành phố, tía bảo tôi lên phía trên ấy mấy bữa để giúp đỡ mẹ tôi chăm sóc em khi ba đi công tác. Tôi không muốn rời xa nội, nhưng lại nội cứ dỗ dành tôi lên ở trên ấy với bà mẹ ít ngày rồi trở lại. Thay là tôi lại về thành phố. Lúc cha đi công tác làm việc vừa chấm dứt cũng là dịp tôi cho tuổi phải bước đi đến lớp. Ở quê nội ngôi trường học siêu xa, nội lại già cùng yếu buộc phải bố ra quyết định tôi không về quê nữa. Tôi vẫn ở lại với học sống đây. Tôi đành chấp nhận. Tôi yêu nội lắm, hình hình ảnh nội luôn luôn hiện lên trong lòng trí của tôi - một fan bà hiền đức từ, nhân hậu. Suốt trong năm xa nội tôi luôn luôn tự hỏi: lừng chừng nội có biến đổi nhiều không? Tôi muốn đặt cho nội mặt hàng loạt thắc mắc để nói lên niềm khát khao được về thăm nội của tôi.

Tôi học ở thành phố đến năm lớp bảy thì bố đón hẳn nội ra sinh sống với công ty tôi. Ngày đón nội, tôi theo ba mãi ra ga. Tôi vui lòng lắm. Tôi cứ mơ màng tưởng tượng về nội. Cơ mà khi nội bước thoát ra khỏi toa tàu, tôi không thể núm được hai dòng nước mắt. Nội đã già hơn tương đối nhiều so với việc tưởng tượng của tôi. Lưng nội đã còng rạp xuống, da mặt nhăn nheo, duy chỉ có góc nhìn và thú vui của nội là không cố gắng đổi. Nó vẫn gợi sự nhân từ và hiền hậu như xưa.

Những bữa sau đó, tôi không che nổi sự vui miệng vì được sống trong khoảng tay mếm mộ của nội. Nhưng mà nội thì dường như khó khăn để gia công quen với cuộc sống thường ngày mà tôi biết là nội không hoàn toàn mong muốn. Bố tương tự như tôi khôn cùng hiểu vấn đề đó nên thường xuyên an ủi nội. Thọ dần, nội đã quen với sống vui hơn.

Giờ đây, tôi thực thụ vô cùng hạnh phúc vì chưa hẳn xa nội nữa. Nội ơi! Giờ nhỏ đã lớn, con đã học tập Trung học tập phổ thông. Con đã dần hiểu được phần nhiều lời dạy dỗ của nội khi xưa về vấn đề rèn giũa nết người. Con sẽ tạo nên nội vui nhìn trong suốt quãng đời từ trên đây của nội. Ao ước sao những việc làm của con sẽ làm cho vơi đi hồ hết nhọc nhằn của nội lúc xưa.

Cảm nghĩ về về tín đồ Ông

Đã nhị năm tính từ lúc ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời hạn không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình thương ông dành cho cháu, hồ hết ngày tháng tươi đẹp khi mà con cháu chưa mất ông nhưng nó đã và đang xóa đi phần làm sao nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ông đã ra đi thật nhẹ nhàng cùng thanh thản, tưởng chừng như chỉ là một trong giấc mơ, tuy vậy nào gồm phải và nỗi nhức lại quặn thắt vào lòng.

Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói tới những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc tới một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí quá lên trên trở ngại và tiếp tế đó là một tài năng và rất nhiều phẩm hóa học tuyệt vời.

Cuộc đời ông luôn gặp nhiều cực nhọc khăn, bất trắc, các trở không tự tin to béo nhưng ko gì có thể ngăn cản ông quá lên. Lên tứ tuổi, loại tuổi mà lại con tín đồ ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã hết bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại chỗ nào ông cũng ko biết. Người ta nói:

“Mồ côi phụ thân ăn cơm trắng với cáMồ côi má lót lá mà nằm”

Thế nhưng chỉ mười năm đầu đời, ông đã hết cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm nhị mươi tuổi ông vẫn là trong số những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ tiến công đập tàn tệ để đến mấy chục năm tiếp theo ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc hẳn rằng rằng nếu ông bao hàm trận đòn ác liệt ấy thì tới hôm nay, lúc cháu đang viết hầu hết dòng này, rất có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười cợt với cháu, một thú vui chất phác, hiền từ mà con cháu đã mất... Duy trì vững đều phẩm chất của một Đảng viên cách mạng, ông được ra tù, tuy vậy không được thường đáp cơ mà ông còn bị nghi ngờ, bị xem là lý định kỳ không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm cho nghề đơn vị giáo, vươn lên là Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và các học trò của ông bây giờ không thiếu những người thành đạt, vươn lên là hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia.

Ông không chỉ là tình yêu, là fan ông mà còn là một niềm trường đoản cú hào đẩy đà của cháu, còn nhớ khi cháu new bốn, năm tuổi gặp đồng đội cháu khoe rằng: “Tớ không biết cha tớ có tác dụng nghề gì, dẫu vậy ông tớ là 1 trong những nhà khoa học”. Đối với con cháu lúc ấy, ông là to bự nhất, giỏi giang nhất, vị đại nhất, ông là “một công ty khoa học” cơ đấy. Rồi thì mập lên, làm rõ về ông hơn, cháu lại càng từ bỏ hào rộng khi con cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách nhưng mà ông viết. Cháu vẫn ko có gì quên được niềm vui vẻ khi chỉ tay vào cuốn sách cùng hỏi: “Các bạn có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tớ đấy!”. Và nhìn những thằng bạn trố mắt, trằm trồ đọc cha chữ “Lê Đình Phi”, cháu cảm xúc lòng bản thân lâng lâng. Ôi thiệt tự hào và niềm hạnh phúc biết bao! tuy ông không thể nữa, các niềm tự hào ấy vẫn đã theo con cháu suốt cuộc đời.

Nhưng bao gồm tự hào từng nào cháu vẫn mong gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Ghi nhớ sao những xa xưa ấy, ông dìu đi cháu quốc bộ trên đài nam giao, chỉ cho cháu xem đầy đủ ông Phật đứng, Phật nằm, đề cập cho con cháu nghe những mẩu truyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đó vài năm, ông vẫn ngồi bên trên ghế nhựa, phe phẩy dòng quạt, hỏi han, nói chuyện cùng cháu, cười cợt với con cháu và đố con cháu những câu hỏi nho nhỏ. Ở chỗ ông cháu luôn luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, rảnh rang nhất. Ba bà mẹ có thỉnh thoảng giận dữ la mắng, tiến công đập khi con cháu hư. Những lúc ấy, con cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười cợt với ông, ngay sát ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.

Đối cùng với cháu, ông đó là chỗ dựa tinh thần bền vững và kiên cố nhất. Cháu luôn luôn muốn nói với ông rằng: “Cháu yêu thương ông các lắm!”

Cảm nghĩ về tín đồ Bố

Trong cuộc sống thường ngày hàng ngày, tất cả biết bao nhiêu bạn đáng để chúng ta thương yêu thương và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã lúc nào bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của doanh nghiệp là ai chưa? với đa số người câu vấn đáp ấy rất có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị em hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình hình ảnh người cha sẽ sống thọ là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi nóng tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi rủi ro mắn như các người lũ ông khác. Trong suốt cuộc đời bố chắc hẳn rằng không khi nào được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Tứ mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, tía đã cần sống chung với từng nào bệnh tật: Đầu tiên kia chỉ là đông đảo cơn nhức dạ dày, rồi kế tiếp lại xuất hiện thêm thêm nhiều trở thành chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng khá phong độ.

Thế nhưng lại bây giờ, vẻ đẹp mắt ấy ngoài ra đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, bây giờ chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu bên dưới hàng lông ngươi rậm, hai đụn má cao cao lại dần nổi lên phía trên khuôn phương diện sạm black vì sương gió. Mặc dù vậy, bệnh tật không thể làm mất đi đi tính cách bên phía trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin cùng hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi ngân sách trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được sản phẩm ngày. Dù bệnh tật, nhỏ đau nhưng ba chưa lúc nào chịu đầu sản phẩm số mệnh. Bố cố gắng vượt lên đầy đủ cơn đau quằn quại để triển khai yên lòng mọi fan trong gia đình, nỗ lực kiếm tiền cân bằng sức lao động của chính bản thân mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, cha phải đi làm từ trong khi sáng sớm tính đến lúc phương diện trời sẽ ngả nhẵn từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Quá trình ấy rất tiện lợi với phần nhiều người thông thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có đa số lúc bắt buộc chở khách hàng đi con đường xa, mặt đường sốc thì những cơn đau dạ dày của tía lại tái phát.

Và cả số đông ngày thời tiết núm đổi, gồm có trưa hè nắng to ánh nắng mặt trời tới 38 - 48 độ C, hay đa số ngày mưa ngâu rinh rích cả mon bảy, mon tám, rồi cả những về tối mùa ướp lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng bên dưới những bóng mát kia ước ao khách qua đường. Tôi luôn luôn tự hào cùng hãnh diện với mọi người khi đã đạt được một người cha giàu đức hy sinh, chịu đựng thương, chăm chỉ như vậy.

Nhưng gồm phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại quấy rầy bố. Nhìn khuôn mặt ba nhăn nhó lại, đầy đủ cơn đau vật vã mà ba phải chịu đựng đựng, tôi chỉ biết òa lên nhưng khóc. Quan sát thấy ba như vậy, lòng tôi như quặn đau nhức tăng gấp trăm nghìn lần. Cha ơi, giá chỉ như con rất có thể mang hầu như cơn đau đó vào mình cố kỉnh cho bố, giá chỉ như con có thể giúp ba kiếm chi phí thì hay biết mấy? Nếu có tác dụng được gì cho ba vào bây giờ để cha được vui hơn, con sẽ làm cho tất cả, bố hãy nói cho bé được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu mang đến bố, tôi chỉ mong với cha đừng đi làm việc nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi phí cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nói đến điều đó chắc hẳn rằng là ba sẽ bi quan và bế tắc ở tôi những lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu tính đến những chút công sức cuối cùng để hoàn toàn có thể nuôi công ty chúng tôi ăn học tập thành người. Ba rất suy xét việc học của bọn chúng tôi. Thời xưa bố học tập rất giỏi nhưng nhà nghèo tía phải nghỉ học. Vào từng tối, lúc còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy mang đến mấy người mẹ học bài.

Trong hồ hết bữa cơm bố thường nhắc shop chúng tôi cách sống, phương pháp làm người thế nào cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, cha thuộc sản phẩm mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính do vậy, tôi luôn nỗ lực tự giác học tập tập. Tôi sẽ làm cho một bác bỏ sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, đang kiếm tiền nhằm phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong TS của bố. Tôi luôn luôn biết ơn ba rất nhiều, tía đã giành cho tôi một con đường sáng ngời, do đó là con phố của học vấn, chứ chưa hẳn là con phố đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn luôn lấy phần đa lời cha dạy nhằm sống, lấy ba là gương sáng nhằm noi theo.

Và tôi khâm phục không những bởi bố là 1 trong những người giỏi giang, là 1 trong người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi bí quyết sống lạc quan, vô bốn của bố. Tuy vậy những thời gian nhàn hạ của bố còn lại rất không nhiều nhưng tía vẫn trồng và chăm sóc khu vườn cửa trước nhà làm cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên mang đến uống nước vào từng buổi sáng; phần đông cây thiết ngọc lan có lúc nào mang trên mình một chiếc lá héo nào? phần nhiều cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa mừi hương ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn luôn có một bàn tay ấm cúng chở che, chăm sóc, không hầu như yêu hoa mà ba còn rất thích nuôi hễ vật.

Tuy bên tôi khi nào cũng bao gồm hai chú chó bé và một chú mèo và có những lúc bố còn đưa về những loại lồng chim đẹp nữa. Cùng hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời tầm thường sống với dịch tật, tôi chưa lúc nào nghe bố nói tới cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa tương quan với bài toán trốn kiêng sự thật, cha luôn đối mặt với tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi bài toán khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố lúc nào cũng đầy nhức khổ, khi mà lại cả mái ấm gia đình đã dần dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì cha lại bỏ bà bầu tôi, quăng quật mẹ, bỏ mái ấm gia đình này nhằm ra đi về quả đât bên kia. Ba đi về một chỗ rất xa nhưng không bao giờ được chạm chán lại. Bây giờ khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự vùng lên và đi tiếp bởi đôi chân của mình, bởi cha đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, bít chở, động viên tôi nữa.

Bố tất cả biết chăng khu vực đây con cô đơn buồn tủi một mình không? vì sao nỡ bỏ nhỏ ở lại cơ mà đi hả bố? Nhưng nhỏ cũng cảm ơn bố, tía đã cho con thêm một bài học kinh nghiệm nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, họ hãy trân trọng phần đông gì đang có, hãy yêu thương thương những người dân xung quanh bản thân hơn, và đặc biệt hãy quan tiền tâm, quan tâm cho ba của mình, tha thứ mang lại bố, khi cha nóng giận cùng nỡ mắng mình vì bố luôn là tình nhân thương độc nhất vô nhị của chúng ta.

Bố ra đi, đi mang đến một nhân loại khác, ở chỗ đó tía sẽ không thể bệnh tật, đang thoát khỏi cuộc sống thường ngày thương đau này. Và tía hãy yên tâm, nhỏ sẽ luôn luôn nhớ rất nhiều lời dạy của bố, sẽ luôn luôn thương yêu, kính trọng hàm ân bố, đã sống theo gương sáng mà cha đã rọi đường cho con đi. Hình hình ảnh của tía sẽ luôn ấp ủ trong tâm địa con. Gần như kỷ niệm, rất nhiều tình cảm bố dành riêng cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như bao gồm linh hồn của mình.

.....

Bài viết tiên phong hàng đầu lớp 10 đề 4: cảm xúc về một tác phẩm rất nổi bật đã học

Đề bài: Nêu cảm nghĩ sâu sắc nhất về một mẩu chuyện đã học

Dàn ý cảm xúc về một item nổi bật

Với nhiều loại đề này, hay phải căn cứ vào rất nhiều nét nổi bật về câu chữ và nghệ thuật của công trình để nêu cảm xúc tránh phần lớn kể lể lan man, xa đề.

Ví dụ: cùng với "Chuyện thiếu nữ Nam Xương" có thể nêu dàn ý như sau:

(A) Mở bài:

- trình làng về thành phầm (rút ra từ bỏ tập truyện nào? của ai?)

- Ấn tượng lớn nhất của bạn dạng thân về tác phẩm là gì? (là tiếng nói của một dân tộc lên án chiến tranh phong loài kiến và cơ chế nam quyền. Đồng thời ngợi ca phẩm hóa học cao đẹp mắt của người phụ nữ).

(B) Thân bài:

1. Cầm tắt gọn ghẽ cốt truyện.

2. Nêu cảm nghĩ về:

- hồ hết nỗi vất vả và đau khổ của Vũ Nương

+ phải vất vả lam lũ một mình nuôi bà mẹ nuôi con khi ck ra trận.

+ Lúc gia đình được đoàn viên lại bị ck nghi oan, rơi vào vô vọng rồi từ vẫn.

+ Vũ Nương là một hình tượng đẹp nhất về người thanh nữ đảm đang túa vát, thuỷ chung. Tuy nhiên nàng cũng là hình hình ảnh tiêu biểu cho đông đảo nỗi đau và sự xấu số của người phụ nữ thời phong con kiến (nỗi nhức từ cuộc chiến tranh và trường đoản cú sự độc đoán của chế độ nam quyền).

- lúc này xã hội và hình hình ảnh người chồng.

Xem thêm: Giờ Xuất Bến Xe Phương Trang : Cập Nhật Giá Vé, Giờ, Sđt, Trạm Đón Trả Khách

+ Càng cảm thông và mong muốn được chia sẻ với vũ Nương, ta càng căm ghét những trận đánh tranh phong kiến phi nghĩa. Đó chính là nguyên nhân nâng cao gây ra cảnh li tán và cái chết oan từ trần của Vũ Nương.

+ Đáng giận cùng đánh tránh rộng là hình hình ảnh người chồn