Kunyeu!Hãy để em được điện thoại tư vấn anh do vậy nhé. Em biết các từ chính là kỷ niệm, là nỗi đau, cũng là niềm hạnh phúc của anh.Kunyeu!Lần đầu gặp mặt anh, em chẳng có cảm tình với anh. Anh không rất đẹp trai, cũng chẳng có điểm gì nổi bật, nhưng anh lại là người nói nhiều, vui tính, cho nỗi thỉnh thoảng em thấy anh vô duyên... Anh hay trêu em, hay trêu gan em, cũng hay mắng em mỗi lúc em không làm được việc. Anh có tác dụng em thấy ghét anh. Tuy vậy chính điều đó đã góp em hối hả làm quen thuộc được cùng với môi trường thao tác mới, giúp em mau lẹ quên đi sự bỡ ngỡ của một người mới cho tới công ty.Anh! Em cảm ơn anh hết sức nhiều. Thiệt đấy.Khi cho tới công ty, em với trung khu trạng của một kẻ thất bại, sau khi không kiếm được câu hỏi làm với tấm bởi Đại học, phải đi làm việc những việc lặt vặt, tình ái đầu cũng ra đi. Em tuyệt vọng và chán nản đến tột cùng. Mặc dù các bước ở đây vẫn đúng ngành học tập của em, tuy nhiên dù sao cũng rộng nhữngcông việc trước. Em tạm chấp nhận điều đó.Kunyeu!Anh bao gồm biết khi gặp mặt anh, cuộc sống đời thường của em đã trọn vẹn thay đổi? Anh đem về cho em đầy đủ tiếng cười, nụ cười và cả niềm hạnh phúc. Các tin nhắn, rất nhiều cú điện thoại cảm ứng làm em đi hết bất thần này đến bất ngờ khác. Ban sơ em cũng chỉ chơi cùng anh mang lại vui, em không xác định một đồ vật gi hết. Thật không ngờ, chính cái sự" đùa đến vui" của bọn họ lại khiến em yêu thương anh. Em yêu thương anh từ thời điểm nào em cũng không hay, rồi chính đôi mắt đầy màu sắc hồng của em đã nhìn nhận mọi thiết bị thành tình yêu. Em đã nghĩ anh cũng yêu thương em. Em vui sướng, hạnh phúc, hầu hết nỗi đau ngoài ra tan vươn lên là hết, từ ni em vẫn chỉ tất cả niềm vui, chỉ gồm tiếng cười.Nhưng số phận nghiệt té quá anh ơi. Niềm hạnh phúc với em sao ý muốn manh mang đến vậy. Em cảm thấy được sự chuyển đổi nơi anh. Anh không ân cần với em như trước. Em ko hiểu... Rồi, một ngày anh gọi điện cùng nói với em rằng: anh không thích làm khổ em.... Anh cứ vậy xa em, xa mãi. Anh không gọi điện, ko nhắn tin, cũng chẳng nghe điện thoại cảm ứng thông minh của em. Trước đây, khi gặp mặt em, anh luôn luôn chào em bằng 1 nụ cười thật rạng rỡ, thú vui ấy làm em thấy nóng áp, hạnh phúc, nụ cười khiến em yêu anh. EM sẽ nghĩ: Em sẽ giữ lại được cho nụ cười ấy mãi nghỉ ngơi trên môi anh... Tuy vậy bây giờ, anh không cười cợt với em nữa, nạm vào kia là ánh mắt lạnh lùng anh chú ý em.Em ai oán lắm. Anh quán triệt em cơ hội hiểu anh. Do dự có buộc phải ông trời góp em ko nữa. Ông ấy sẽ để em với D gặp mặt nhau. Cô ấy nói là em của anh, em đã rỉ tai với cô ấy vô cùng nhiều, rồi em biết cô ấy là tình nhân của anh. Hai người yêu nhau trước khi anh chạm mặt em. Có nghĩa em là người chen ngang. Anh tất cả hiểu cảm giác của em không? Em sẽ hận anh, sẽ nghĩ anh lừa dối em, đùa chọc ghẹo với em. Cầm là hết. Em sẽ quyết định chấm dứt tất cả khi biết mình là kẻ thứ 3.Nhưng tất cả một điều em không giải thích được: Em và D lại trở thành các bạn của nhau. Thật, em không tưởng tượng nổi. Em cùng cô ấy là 2 chũm giới trọn vẹn khác nhau, có lẽ chỉ như thể nhau ở chỗ chúng em đông đảo là đàn bà và thường rất yêu anh. Nói thật, tận đáy lòng em ko muốn thì thầm với cô ấy nữa, vày càng biết về cô ấy, càng biết về anh, em càng buồn. Em tị tỵ cùng với cô ấy quá. Cô ấy có được điều cơ mà em không có - tình cảm của anh. Nhưng thiếu hiểu biết nhiều sao, em vẫn làm ngược lại với những xem xét của mình. Em vẫn chính là bạn của cô ấy ấy, mỗi ngày vẫn nhặn tin thủ thỉ với cô ấy. Kỳ lạ thật.D nói, cô ấy không yêu anh cùng anh cũng vậy. Hai tín đồ không thể mang đến với nhau, nhưng lại cũng không thể bỏ nhau. Em hiểu các gì cô ấy nói cơ mà em vẫn cứ hoài nghi, em cấp thiết tin 2 người không yêu nhau. Cô ấy bảo, em hãy yêu thương anh, hãy đến với anh. Em lừng khừng phải làm như vậy nào. Đúng là em hết sức yêu anh, rất muốn ở bên anh, tuy vậy cứ nghĩ về anh yêu thương cô ấy, anh trước đó chưa từng 1 lần nói yêu thương em, thì lòng tự ái bùng lên và phòng em lại. Xích míc quá. Em yêu thương anh cũng không được, không yêu anh cũng ko được. Từng ngày em phải gặp gỡ anh ngơi nghỉ công ty, làm thế nào em quên được anh, làm thế nào không nghĩ về về anh.Cô ấy nói em nhát nhát, bởi vì em không đủ can đảm sống không còn mình bởi vì tình yêu. Có đúng không nhỉ anh? Anh nói đi, nói đến em biết em phải làm cái gi và làm như vậy nào? cứng cáp anh chẳng bao giờ hiểu được lòng em, tuy vậy em vẫn mong muốn có một phép mầu như thế nào đó để anh gọi em. Và nếu anh bắt buộc em, em hoàn toàn có thể vứt bỏ tất cả để đến với anh."Anh cần yếu thấy mọi nỗi ghi nhớ của em, tất yêu biết bao ngày em đang đợi, ngóng một hôm anh đang trông thấy mắt em chú ý về anh...... .......Anh yêu thương em hay không em vẫn sẽ đợi anh, anh yêu thương em hay không em chỉ mong bên anh........".Em yêu thương anh!Saranghe zo!!!Yến Kute


Bạn đang xem: Yêu anh em phải làm sao

Anh bảo: “Yêu anh, em sẽ khổ lắm đấy, thật 100%”.
Anh bảo: “Yêu anh, em sẽ ko được như các thiếu nữ đâu, anh thề”…
Yêu anh, em sẽ chẳng được hạnh phúc đâu, yêu anh, em sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
Anh thô khan, anh cơ hội nào cũng chỉ biết đến vật dụng móc, biết đến những kí tự, mã hóa lâu năm ngoằng, yêu thương anh, em sẽ dính suốt đời với chúng đôi là phải nhường anh mang lại chúng. À không, phải là làm bạn với chúng chứ? Ghét chúng, chắc anh ghét luôn luôn cả em mất, anh yêu công việc như bao gồm bản thân mình vậy!
Mối tình đầu sâu sắc cùng nhiều kỉ niệm nhưng tình thân sinh viên ko bền như anh nghĩ, hai người chia ly trong yên ổn lặng với níu kéo mệt mỏi chị rời xa anh, anh buông tay vị không muốn chị phải khổ. Anh kể cho em nghe về chị ấy, rất nhiều, rất nhiều vẫn là dòng cảm giác nhói đau lên từng hồi của một thứ gần như đã khắc sâu vào tâm trí khó phai …
*
Anh không yêu thích bộc lộ cảm xúc, em biết anh vẫn cố giấu bản thân sau cái vẻ bề ngoài lạnh lùng, ít nói và đôi khi là khó chịu với bao gồm mình, nhưng bao gồm ai biết sau loại vỏ bọc cứng như thép ấy là một bé người sống tình cảm nhiều hơn là lý trí, anh đâu chỉ biết nhăn nhó, khô khan, anh cũng biết cười, lạc quan cùng yêu đời… Em biết, em biết chứ. Bởi vì thế mà em chẳng thấy hối hận với quyết định của mình!
Anh đâu phải sống mang lại bản thân bản thân anh còn sống cho nhiều người nữa, anh còn có mẹ, tất cả em, có gia đình sau lưng. Anh là trụ cột của gia đình đấy! yêu thương anh, em chấp nhận gánh vác cùng anh không? Anh bảo yêu thương nhau thì dễ nhưng lấy nhau còn là vì duyên số, anh bảo em yêu anh được bao lâu, em dám chịu khổ thuộc anh không? Dám đi thuộc anh đến cuối thuộc không?
Vì em biết mặc dù có thế làm sao đi nữa, vẫn có anh ở đây, rất gần em, bên cạnh em, bít chở mang đến em, mọi lúc mọi nơi, cho dù anh đang bù đầu với những con số thì sau đó em vẫn sẽ nhận được những lời nhắc nhở ân cần “Ăn uống đúng giờ nhé em” “Ngày mai trời lạnh, mặc thêm áo ấm nghe chưa” “Đừng thức khuya nữa, ngủ sớm đi em” “Học bài xích đi, thi cử mang lại tốt đấy”… Em biết anh luôn luôn bên em, nắm tay em, cùng nói “Đừng sợ, bao gồm anh đây!”
Em bảo phụ nữ bây giờ đo lường và thống kê lắm, không tồn tại lợi là người ta ko yêu đâu!


Xem thêm:

Anh ngốc thật, nếu em nói đến anh điều đó thì còn đâu là bí mật của phụ nữ nữa, những thứ đó em chỉ muốn giữ cho riêng mình, giữ trong trái tim em với rồi đến một thời điểm nào đó, hiểu em anh sẽ biết tại sao. “Yêu anh, vày em muốn chịu khổ muốn cùng anh san sẻ những cực nhọc khăn cơ mà thôi ”…