Hầu như tuổi trẻ ai ai cũng thế, người nào cũng có một thời kì thêm với hầu như nỗi hại vô hình trong tâm địa trí tốt hiện hữu tức thì trước mắt.

Bạn đang xem: Tuổi trẻ và những chuyến đi

Nhưng trường hợp ta cứ lo ngại mãi để rồi tuổi trẻ trôi qua một cách vô nghĩa, mà bắt buộc quay lại, lúc đó ta chỉ có thể sống trong tiếc nuối nuối cơ mà thôi. Tuổi trẻ, chớ cứ mãi chìm trong số những nỗi run sợ ấy rồi lại xem nhẹ dành thời hạn cho thiết yếu mình.

*

Thanh xuân đối với tôi là rất nhiều chuyến đi, các lần trải nghiệm với khám phá. Khi bước đi đến phần đa vùng đất mới, hít mùi đồng lúa thơm ngát mùi vị tuổi thơ, hay mang đến Sapa ngập tràn những cánh đồng hoa, cảnh núi rừng hùng vĩ với những tuyến đường đèo uốn lượn giống như những con trăn gấm lớn lao khiến ai cũng phải yên nhìn. Đôi lúc, bao gồm vẻ đẹp bình yên như thế. Không nhất thiết phải trầm trồ, chưa phải thốt lên: “Đẹp quá!” nhưng mà chỉ nhẹ nhàng thả hồn vào từng khung cảnh quan tựa đoạn phim dần trôi trước mắt, tận hưởng cái cảm xúc an yên ổn trong phong cảnh, trọng tâm tình cho dù đang dậy sóng cũng hoá an nhiên.

Và tôi ra quyết định sẽ thực tại hóa ước mong mỏi đó!

Sáng hôm sau là một trong những ngày đẹp mắt trời. Tôi thức dậy vào khoảng chín giờ vì chưng hôm ấy là một ngày sệt biệt, không cần phải đặt báo thức do tôi ra quyết định vác cha lô lên và đi. Cơ hội đầu, tôi định bụng rằng vẫn đi đâu đó, miễn xa là được tuy nhiên tôi lại không có tác dụng vậy, vì tôi có đích đến, tôi đưa ra quyết định trốn khỏi tp sài gòn xa hoa nghiêm túc để đi kiếm tình yêu thương của mình. Đó là một nơi xa, tuy thế tôi tin rằng chị cũng đang hoài hy vọng tôi đến.

Tôi mang theo siêu ít đồ, chỉ tất cả hai bộ quần áo, một bộ áo bà ba màu nâu khu đất để khi gặp gỡ chị tôi đã mặc và cùng đi dạo khắp những cánh đồng lúa vàng rực và cỗ còn lại là một trong những chiếc đầm tôi trường đoản cú tay may mang đến chị. Hẳn chị sẽ khá vui!

Chuyến đi này tôi đang phải chuẩn bị thật nhiều thứ khác như: từng chiếc găng tay tay, khăn choàng cổ, khăn trùm kín đáo mít, giày cao cổ, kính, mũ…

Tôi bước đầu xuất phát lúc bốn giờ chiều, phần đường từ sài thành về bến tre chỉ mất khoảng hơn nhị giờ đồng hồ thời trang đi xe cộ máy. Tôi vặn vẹo ga, cái xe ban đầu tiến về khu vực mà trái tim tôi vẫn luôn luôn ở đó, vị trí đang giam cầm linh hồn tôi. Khía cạnh trời dần xuống, hai bên đường là gần như khung cảnh bắt đầu lạ, lòng tôi đang rạo rực, trái tim đang đập từng nhịp trống háo hức, đợi mong có thể về mang đến nơi mỗi sớm tất cả tiếng con kê gáy đánh thức thay vày tiếng chuông báo thức điện thoại reo. Được nạp năng lượng những bữa cơm bình dị mà hạnh phúc đến lạ. Gồm những giữa trưa hè còn đám bạn trong thôn ngồi dưới nơi bắt đầu đa chat chit về rất nhiều ước mơ cháy phỏng về những chuyến du ngoạn lên thành phố, tuyệt những mẩu truyện về người lớn.

Lần này tôi về cũng đó là muốn tạo bất ngờ cho chị. Ngấm thoát đã và đang năm năm tôi cùng gia đình lên Sài thành lập và hoạt động nghiệp. Tôi còn nhớ lúc ấy mình ko nỡ xa chị nên ngỏ ý kêu chị đi cùng, chị bảo:

Vùng đất này là khu vực chôn nhau cắt rốn của chị, hiện thời mà đi thì chị không nỡ xa đa số dòng sông dịu dàng mang hồn quê hương. Em cứ đi! bao giờ cảm thấy tỉnh thành ồn ào, cảm xúc nhớ không khí, nhớ hầu như cánh đồng lúa nặng trĩu bông thì về đây! Chị vẫn luôn luôn ở đây...chờ em.

"Chị vẫn luôn ở đây hóng em" đây chắc hẳn rằng là câu nói thôi thúc tôi quyết định thực hiện chuyến đi lần này, vì biết đâu tương lai ta còn có thể quay về phía trên được nữa không?

Thời gian cứ cố gắng trôi qua, size cảnh trước tiên mà tôi quan sát thấy chính là những cánh đồng không bến bờ màu xanh, ngoài ra trải lâu năm tận chân trời. Khía cạnh trời từ bây giờ chỉ còn một nửa, ẩn hiện qua các đám mây trắng, soi nhẵn chị đi bên trên cánh đồng. Bằng hữu trẻ ở đây thích mấy cô mấy chú ở thành thị về lắm, vì chúng chưa được lên đó bao giờ, buộc phải chúng ái mộ lắm! Tôi cách lại địa điểm mấy đứa trẻ đã ngồi dưới cội đa, tay lục tìm trong tía lô vài viên kẹo đã chuẩn bị từ trước chia cho tụi nhỏ, đứa làm sao cũng hoan hỉ vui mừng. Bước lại gần chị, bóng lưng chị nhỏ tuổi nhắn, mắt vẫn đăm chiêu lưu ý đến gì đó, là nhớ tôi chăng?

- Chị ơi! Em về rồi! Chị chờ em lâu lắm rồi bắt buộc không?

Chị quay sườn lưng lại, vừa nhận thấy tôi, mắt chị chẳng mấy chốc sẽ đỏ hoe. Mái đầu dài, black nhánh xõa ngang sống lưng của chị bay trong gió, chị mỉm cười và ôm chầm mang tôi. Cơ hội này, trái tim tôi cảm thấy được cụ thể một trang bị mà thành phố sài thành xa hoa tráng lệ kia không thể nào mua được, đó là bình yên ổn trong trái tim. Tôi thật ước ao ở lại trên đây luôn, ko lên thành thị rầm rĩ đó nữa. Đột nhiên chị hỏi tôi:

-Em về đây đùa vài hôm rồi lại về à?

-Em có muốn ở phía trên trồng rau củ nuôi cá cùng sống một đời dung dị cùng chị lắm! tuy thế ngặt nỗi… em còn trẻ, em mong mỏi phấn đấu thêm chứ chưa mong chọn thanh nhàn chị ạ!

-Không sao! Em về dăm bố bữa lại lên đó đi, các bước làm sao vứt được, còn cha mẹ và mái ấm gia đình em nữa! bao giờ cần không nguy hiểm thì về địa điểm chị!

Tôi với chị đi dọc theo bờ ruộng về tòa nhà chòi, nằm trong lòng cánh đồng lúa chín. Về tối hôm đó, lần thứ nhất sau ngần ấy năm tôi mới được nạp năng lượng món chị nấu, tuy solo sơ mà ngon một giải pháp khó tả. Về tối đó, tôi ra phía bên ngoài ngồi trên chiếc ghế mộc nho nhỏ tuổi đã cũ kĩ, mắt ngước nhìn lên ánh trăng sáng. Có lẽ đây cũng chính là lần đầu tôi được ngắm ánh trăng một bí quyết trọn vẹn như vậy. Ở thành phố cũng có thể có trăng, cơ mà không trọn vẹn, trăng ẩn bản thân sau đa số biệt thự, mọi tòa nhà cao tầng liền kề san liền kề nhau. Trăng cứ hiện lên trước đôi mắt tôi, không lúc nào dứt ra được, như hình láng chị trong lòng trí tôi vậy! Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn trăng, chị đến sát bên tôi và khẽ hỏi:

-Em đang làm gì thế?

Tôi đáp lại chị, tuy thế mắt nhắm đến xa xăm:

-Em đã mơ về gần như ngày thơ bé, mơ về mọi giấc ngủ say, hầu như lần lén thả diều cùng chị bị má bắt gặp sau kia đánh cho 1 trận tơi bời!

-Khuya rồi! Vào ngủ thôi nhằm còn mơ tiếp! Em nhưng mà ngồi phía trên lát nữa con muỗi nó hôn đến vài lốt đỏ chân đó!

Ngày thứ nhất trôi qua, ngày sản phẩm hai bắt đầu. Tôi cùng chị cùng ra đồng gặt lúa, ra vườn cửa bón phân đến cây, chiều chiều lại đến gà ăn và thuộc chị nghịch lại rất nhiều trò nghịch thuở nhỏ xíu tôi từng mê mẩn đến quên nạp năng lượng quên ngủ.

-Chị ơi! Diều của em bay cao hơn nữa của chị rồi nhé!

-Em hãy đợi đó!

Những giờ cười đùa vang khắp cánh đồng lúa. Có lẽ rằng tuổi trẻ em của tôi đó là hành trình search lại nụ cười, tra cứu lại thiết yếu tôi của ngày xưa, ngày còn vô lo vô nghĩ. Đôi khi không cần phượt đến hồ hết nơi xa hoa, hùng vĩ nhưng lại tôi vẫn hoàn toàn có thể tìm thấy cho doanh nghiệp một thanh xuân đúng nghĩa.

Thời gian thiệt nhanh. Mới đó mà đã hai ngày tôi làm việc đây. Nhị ngày kia tôi cảm thấy mình như được sự yên ả khu vực đây vỗ về, xua đi rất nhiều thanh âm bận bịu nơi phố thị. Tôi trở về tp sài gòn nhưng lòng vẫn vương vấn khu vực đây, ko nỡ xa một thiếu nữ là thanh xuân, là cồn lực để tôi phấn đấu.

Ai cũng có thể có cho bản thân một lần để sống với một tuổi trẻ. Tuổi trẻ của mình đã vô cùng hạnh phúc, tôi đã đi kiếm nơi lưu lại hồn mình, tra cứu thêm sức mạnh để ráng gắng. Hi vọng tuổi trẻ của công ty cũng thế! Hãy xách cha lô lên và đi! mặc dù là phương trời new hay miền quê xưa thì hãy dũng cảm lên! đánh vẽ thêm nhan sắc màu của tuổi trẻ bằng những chuyến đi, số đông lần khám phá để ta cứng cáp hơn. ở đầu cuối tôi bộ quà tặng kèm theo bạn một câu nói mà tôi đã có được nghe cùng nhớ mãi:

-Vì sao trời lại xanh?

-Vì họ còn trẻ

Tuổi trẻ đó là những chuyến đi khỏi vỏ bọc bình yên của phụ huynh để bạn cũng có thể tìm mang lại mình chủ yếu đam mê và con fan thật của mình. Hãy tiến về vùng trước dù cho mình trẻ hay đã già. VÌ CUỘC SỐNG LÀ MỘT HÀNH TRÌNH! Và các bạn phải tiến về phía trước nếu không muốn bị vứt lại vùng sau trong sự nhớ tiếc nuối.

Tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc sống mỗi người. Tràn trề niềm tin vào cuộc sống, nhiều khao khát, tuổi trẻ con cũng đó là tiếng call lên con đường dành cho tất cả những người trẻ mê dịch chuyển.

Tuổi trẻ con là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc sống mỗi người. Tràn đầy niềm tin vào cuộc sống, giàu khao khát, tuổi trẻ cũng đó là tiếng gọi lên mặt đường dành cho người trẻ mê dịch chuyển.



Ở ngưỡng cửa ngõ tuổi 18, chúng tôi vẫn chỉ là đầy đủ đứa trẻ mơ mộng đủ đồ vật về cuộc đời. Ai cũng nghĩ rằng mình gồm một khoảng trời đầy rộng lớn mở trước mắt, nhưng mà nói một phương pháp văn vẻ thì "vì đời cho ta đôi cánh, chỉ cần ước mơ là vút bay". Shop chúng tôi mơ về những chuyến hành trình xa thuộc nhau, cho tới thăm các vùng đất, hứa rằng sẽ chơi thân cho tới mãi tận về già.

Nhưng chỉ cần mới ra trường thôi, những mong ước ngày nào giống hệt như lâu đài cát, bị sóng gió cuộc sống đánh cho…tan thành trăm mảnh.



Áp lực tìm việc của tụi sinh viên mới ra trường, những nỗ lực cố gắng khẳng định bản thân, những cú shock khi bắt đầu chớm va va cùng cuộc đời… đôi lúc khiến chúng tôi quên đi cả ao ước của mình.



ậu chúng ta mơ thành nhiếp ảnh gia, tiếng thành anh nhân viên cấp dưới văn chống ngày 8 tiếng mệt nhoài. Con bạn ước mơ thành thông ngôn viên và để được đi các nơi, giờ thành cô giáo dạy giờ đồng hồ Anh ở các trung tâm buổi tối. Ngay cả chuyến đi hứa hẹn cùng mọi người trong nhà thời sinh viên cũng quan yếu thành hiện tại thực.

Thỉnh thoảng vào cuối tuần, chúng tôi gặp nhau khi đã mệt nhoài. Bình thường nhau ly bia ở vấp ngã tư quốc tế, kể cho nhau nghe chuyện công việc, chuyện cuộc đời. Vài dự định thời gian ngắn được phân chia sẻ. Tuy thế tuyệt nhiên ít nói về ngày cũ. Vì bên cạnh đó có lẽ ai ai cũng ngờ ngợ, sẽ cần chạm lại vào mẩu truyện về phần lớn giấc mơ đã biết thành cơm áo gạo chi phí ghì ngay cạnh đất. đều giấc mơ nhưng mà hầu như shop chúng tôi đã quên rồi.


*

Kết thúc năm lớp 12, mặc kệ gia đình bội phản đối, cô em tôi thân quen biết thay vày điền thương hiệu vào các nguyện vọng thi đại học, lại ra quyết định dành cả một năm trống để làm-những-gì-mình-thích. Đăng ký kết một khóa huấn luyện và đào tạo ngoại ngữ, học chơi một loại nhạc cụ, cô nàng còn test apply vào trong 1 chương trình dành riêng cho tình nguyện viên của một đội nhóm chức phi bao gồm phủ, với trách nhiệm tham gia phát triển cộng đồng.



Từ đó, tôi chăm chú theo dõi hành trình của em gái được update tiếp tục trên trang cá nhân. Lúc thì là nụ cười tươi tắn 1 trong các buổi sáng sống Đồng Văn, Hà Giang. Lúc lại là cảnh cô nàng đang dạy dỗ tiếng Anh cho bè cánh trẻ ở Na Rì, Bắc Kạn. Ở phần đông vùng đất cô đi qua, tràn ngập cảm hứng hân hoan lúc được trải nghiệm số đông điều mới mẻ.


Lần thứ nhất em tôi biết cầm cố nào là mèn mén, là một bữa thắng cố chính xác của tín đồ dân tộc. Lần đầu tiên em tôi biết cùng hiểu rộng về cuộc sống đời thường của đầy đủ em nhỏ xíu vùng cao, vày sao mùa đông má đứa nhỏ xíu nào cũng nứt nẻ vì chưng lạnh và cùng đi qua quãng đường bùn lầy với những em để thấy được cho trường là cả một cố gắng thế nào.

Chuyến đi ấy ngoài ra giúp cô tìm kiếm ra ước muốn đích thực của mình. Lựa chọn ngành học Phát triển cộng đồng ở nước ngoài, giờ đồng hồ cô bé đang được theo đuổi chủ yếu ước mơ mà mình đã chọn lựa.

Năm 25 tuổi, các bạn tôi nhảy vấn đề lần sản phẩm 5. Các bước nào cũng ban đầu bằng hào hứng và nhanh chóng xong xuôi bằng sự thất vọng.


Tình cờ nghe lời rủ rê của bạn em họ, cậu bắt xe vào Đà Lạt, trải đời khoảng thời gian làm nông dân ở trang trại của bạn họ hàng. Tôi ko biết đúng đắn quãng đời đó đưa về cho cậu các gì. Chỉ biết rằng, lúc trở về, các bạn tôi ra quyết định tham gia vào thị trường nông sản sạch. Liều lĩnh cùng chỉ gồm đam mê, hiện giờ bạn tôi đã chiếm lĩnh được hơn 2ha nông trại và còn tính đường mở rộng thêm. Mỗi độ họp lớp, cửa hàng chúng tôi lại bị cậu mê hoặc bằng những câu chuyện thú vị về một ngành nghề trước đó chưa từng biết.

Cũng vào đám chúng ta cấp 3 đó, một người chúng ta khác ngủ ngang xương từ thời điểm năm 2 đại học, dành trọn niềm đam mê đến hiphop. đi dạo gần đây, cậu lừng danh là phái mạnh trai đi khắp Đông nam Á để dạy nhảy cho đàn trẻ có yếu tố hoàn cảnh khó khăn.

Nếu không tuyển lựa dịch chuyển, sao có thể biết được mình thực sự muốn làm những gì với cuộc đời mình?


Chỉ lúc trẻ tuổi, chúng ta mới nhìn thế giới một cách trực diện với đầy mê say. Tuổi trẻ cho chính mình một song chân trẻ khỏe đủ nhằm đi tới các miền xa. Tuổi trẻ thổi bùng trong chúng ta khát khao chinh phục những cung đường mới. Tuổi trẻ có thể chấp nhận được bạn được dùng tới rất nhiều phép thử của cuộc đời, chuẩn bị sẵn sàng bước đi mà không lo gian khó. Tuổi trẻ con cũng là khoảng tầm thời gian tuyệt vời nhất để say mê, quan sát ngắm, cảm nhận đều thứ bằng trái tim máu nóng và loại đầu lúc nào cũng tràn trề những lý tưởng về cuộc đời.


Cùng năm 25 tuổi, tôi với cậu bạn bè chuẩn bị cho chuyến hành trình phượt đi Hà Giang. Cửa hàng chúng tôi không thân quen đoàn du ngoạn nào, cùng cũng không có nhu cầu đi cùng tín đồ lạ. Phân vân mãi, 1 trong các buổi tối, khi bên nhau ngồi bàn về chuyến đi, chúng ta tôi bảo: "Nếu chưa hẳn bây giờ, thì đang không bao giờ nữa". Shop chúng tôi thay nhau lái xe trên quãng mặt đường từ thành phố hà nội đến Đồng Văn, phân tách nhau một trận mưa núi nghỉ ngơi Quản Bạ, quan sát ngắm say mê hồ hết đứa trẻ chơi vui vẻ mặt suối ở lặng Minh, với thư thả thưởng thức cốc cafe trong phiên chợ sớm sống Đồng Văn.

Nhìn lại chuyến đi ấy, cửa hàng chúng tôi cùng hiểu rằng đó là chuyến đi đầu tiên, nhưng cũng biến thành là tốt nhất trong cuộc đời hai đứa. Test trải nghiệm mà nếu không có ngay cơ hội đó, shop chúng tôi sẽ không khi nào có cơ hội chạm tới.

Tôi nhận ra cuộc sống hiện đại có thể chấp nhận được chúng ta bước đầu một chuyến du ngoạn dễ dàng hơn. Chỉ một chiếc điện thoại thông minh, một ứng dụng thuận tiện kiểu Gotadi, bạn có thể đến bất kể nơi như thế nào trên trái đất này. Không đặc biệt quan trọng đó là mảnh đất nền hoang vu ít fan khám phá, hay vị trí du định kỳ đông nghẹt người mỗi cuối tuần. Không đặc biệt quan trọng cần phải gồm thêm các câu chuyện, hay gồm đầy thêm các bức ảnh đẹp trong di động. Điều quan trọng là bạn dễ chịu và tận hưởng những chuyến đi của cuộc đời mình. Bên chúng ta bè, tín đồ thân, trải nghiệm đó sẽ là các khoảnh khắc vô giá.


Tôi nghĩ về chẳng ai có quyền phán xét những người dân thích phượt mạo hiểm. Bởi phiên bản thân họ sẽ chọn cho bạn niềm mê mẩn chinh phục. Nhưng mẩu truyện về những tai nạn họ gặp gỡ phải khiến cho tôi nuối tiếc khôn xiết nhiều. Bởi phiên bản thân mình, tôi không ủng hộ những chuyến hành trình quá mạo hiểm cùng liều lĩnh mà loại giá đề nghị trả thỉnh thoảng là cả tính mạng.

Những năm ngay sát đây, đi du ngoạn đâu tôi cũng có theo một chiếc điện thoại bên mình. Không chỉ để chụp ảnh, giữ gìn kí ức ngoài ra để giữ liên lạc, chia sẻ mọi khoảnh khắc với người thân, các bạn bè, hay đơn giản và dễ dàng hơn là để vé thiết bị bay, hotel một giải pháp chủ động, lập cập và an toàn. Thời đại bây giờ, cả trái đất và trải nghiệm người dùng hình như có thể dễ dãi thu nhỏ dại trong một chiếc smart phone.

Xem thêm: Top chín cách học tiếng anh cho người mới học, lộ trình học tiếng anh cho người mới bắt đầu


Thời đại bây giờ, cả thế giới và trải nghiệm tín đồ dùng bên cạnh đó có thể thuận tiện thu bé dại trong một mẫu smart phone.


Như việc một hôm, rã sở về trong cơn kiệt sức chán chường, không biết làm những gì tiếp theo cho cuộc đời mình thì điện thoại cảm ứng tôi rung lên. Là notification tự Gotadi - phầm mềm booking phượt thuần Việt nhưng tôi cài đặt trên sản phẩm từ lâu. Là hình hình ảnh khách sạn Dar Mouna với phong cách thiết kế Islam rất đẹp ngỡ ngàng kèm lời nhắn: Đôi khi, đi là nhằm trải nghiệm, đề xuất để yêu thương thương. Tuy vậy đuối sức, tuy nhiên tôi đầy đủ tỉnh táo khuyết để phát âm lời nhắn này. Dịp đấy, tôi như khách cỗ hành giữa sa mạc may mắn chạm chán được giếng khơi. Không ngần ngại, tôi book ngay lập tức vé máy bay trên Gotadi để mang lại với Dar Mouna, cho với phần đa mái vòm yêu thương kiều, những bức tường cổ kính màu hồng phấn được phủ đầy dây leo xanh ngát.