Là gái bao, hàng ngày Ngọc chẳng làm những gì cả. Sáng sủa cô ngủ tới 11 giờ nếu không ai gọi. Thức dậy, trang điểm, ăn uống xong, cô lên mạng lướt web đọc báo hoặc vào Yahoo chat gẫu với các bạn bè. Mỗi tuần 1 hoặc 2 lần, ông nhà thầu đến với cô vài ba tiếng.

1.

Bạn đang xem: Giản dị xe bánh mì chị gái bao sài gòn

Chín giờ sáng thứ bảy, mẫu Toyota Sienna vị Lâm cố lái, chở tôi, Vĩnh với Cường (tên các nhân thiết bị trong bài bác đã được gắng đổi) dừng lại trước một căn nhà tía tầng cửa sắt đóng kín nằm trên đại lộ Võ Văn Kiệt, quận 1, TP HCM. Móc dế yêu trong túi áo, Vĩnh bấm phím số, tiếp nối vài giây cậu ta nói: "Tụi anh mang lại rồi, mấy em xuống đi". Xoay sang tôi, Vĩnh dặn: "Bác gồm hỏi thì hỏi cho khéo cùng nếu lên báo thì bác bỏ viết sao nhằm đừng bể ra, mấy đứa nó biết, tụi em mất mọt giải sầu".

Tôi thân quen Vĩnh - rồi qua Vĩnh tôi quen thuộc Lâm, Cường trong lần đi viết bài xích về hiện tượngmột số đàn bà sinh viên chơi nhiều hơn nữa học. Mọi khi túng thiếu, họ mượn xe bạn bè, người quen - thậm chí cả với "bạn trai" rồi mang ra tiệm sửa xe, trao đổi linh phụ kiện "din" bằng linh phụ kiện "dỏm", tìm tiền chênh lệch.

Trong 3 người, Vĩnh là nhà sạp sản phẩm ở chợ Tân Thành, quận 5, buôn bán phụ tùng xe gắn máy, Lâm là đại lý phân phối vỏ ruột ô- tô, còn Cường là thợ "độ" xe.

*

Hồn nhiên tung tăng trên đường phố Vũng Tàu.

cố gắng rồi tuần trước, Vĩnh mời tôi đi uống cà phê. Ngồi chừng 20 phút và sau khoản thời gian đọc xong xuôi một bài bác báo mạng, Vĩnh văng tục: "Cha nào viết cái này chỉ toàn nghe hơi nồi chõ, thêm mắm thêm muối". Tôi hỏi bài xích gì vậy? Vĩnh đáp: "Gái bao".


Rồi Vĩnh chuyển tôi cái i
Pad. Lúc đọc hết, tôi hỏi Vĩnh: "Sao cậu biết là thêm mắm thêm muối?". Vĩnh nhấp lên xuống đầu: "Gái bao đâu phải như vậy. Ví như bác ao ước biết, lắp thêm bảy này ra Vũng Tàu đùa với tụi em, nhà nhật về. Em vẫn kêu mấy đứa "gái bao" đi cùng để bác… vai trung phong sự!". Tôi gật: "Nhưng kêu cho những cậu thôi, còn tôi thì khỏi".

Tưởng tôi quan tâm đến chuyện chi phí, Vĩnh xua tay: "Bác im tâm, tụi em lo hết". Tôi nói: "Không phải vụ việc tiền bội bạc đâu, mà Vũng Tàu fan quen mình những lắm. Trường hợp họ tình cờ thấy bản thân đi với 1 "em" đáng tuổi bé cháu thì do tế nhị, hoàn toàn có thể họ sẽ làm lơ như không biết, nhưng trong lòng họ nghĩ bản thân chẳng ra gì".

Vĩnh phân vân: "Tụi em mướn 4 phòng tiếp khách sạn, mỗi người một phòng với một em. Chẳng lẽ lại để bác bỏ nằm một mình?". Tôi cười: "Không sao. Miễn sao cậu tạo đk cho tôi tiếp xúc, truyện trò với mấy "em" sẽ là coi như xong xuôi nhiệm vụ".

Theo lời Vĩnh, đội gái bao nhưng mà cậu rủ đi, bạn lớn tuổi tuyệt nhất cũng chưa quá 23, toàn bộ đều được "bao" do những tỷ phú khác nhưng các cô thỉnh phảng phất vẫn "đánh lẻ" để tạo thêm thu nhập: "Ăn ở nhậu nhẹt tụi em chịu, lúc về đưa từng cô 2 triệu đồng, nói tầm thường "bao" hàng ngày 1 triệu". Vẫn theo lời Vĩnh thì với mấy ông "muối nhiều hơn thế tiêu" hoặc tóc bên trên đầu lắm địa điểm đã "di dời giải tỏa", những cô hét còn cao hơn nữa nữa: 1,5 triệu, thậm chí là 2 triệu/ngày.

Tôi hỏi sao lạ vậy, già rồi "làm ăn" đâu bằng trẻ? Vĩnh cười: "Tụi nó biết tư tưởng mấy ông già vượt tiền lắm của, đi dạo chỉ ham mê gái tơ cần tụi nó làm giá. Hơn nữa hết thời gian "bao" thì con đường ai nấy biến, ko đeo bám lằng nhằng vì chưng đa số lũ ông khi ăn uống vụng, họ khôn xiết ngại xảy ra chuyện những cô ni nhắn tin yêu đương nhớ, mai điện thoại cảm ứng thông minh hẹn hò, kiểu mốt than nghèo kể khổ, vòi vĩnh xin tiền".

Câu chuyện thân tôi với Vĩnh cách trở vì ngay trong lúc đó, cánh cửa sắt kêu ken két rồi 3 cô "gái bao" va ly túi xách tay lỉnh kỉnh xuất hiện, có cô mặc váy đầm ngắn cho nửa đùi và cũng có cô quần short, áo sơ mi, mặt mày cô nào cô nấy phấn son rực rỡ. Bật ghế lên, Cường kéo một cô vào băng sau, Vĩnh và một cô ngồi băng thân với tôi, cô còn lại ngồi cạnh Lâm làm việc phía trước.

Xe nổ máy, Vĩnh mau mắn chỉ vào tôi giới thiệu: "Đây là chưng Dũ, ông anh khủng của tụi anh - Vĩnh phát âm tiếng khu vực miền nam từ V thành D (trước đó Vĩnh đã dặn Lâm, Cường chỉ điện thoại tư vấn tôi là Dũ) - Còn đây là Liễu, Ngọc, Phương, các bạn tụi em". Cô ngồi cạnh Vĩnh thương hiệu Ngọc nhìn tôi: "Ủa, ông anh nhưng sao kêu bởi bác?" rồi cô xoay sang Vĩnh: "Ảnh gồm "đào" chưa? Nếu chưa em call thêm đứa nữa". Tôi nói: "Anh là tín đồ Bắc, bác là bí quyết gọi theo lối miền Bắc, cũng có nghĩa là anh. Mấy em cứ từ bỏ nhiên, ngoài rủ thêm ai. Anh ra Vũng Tàu có công chuyện cần đi nhờ vào xe Vĩnh".

*
rất nhiều cô được "bao" luôn luôn chiếc xe đính máy.

2.Gái "bao" là một trong những hiện tượng của làng mạc hội tân tiến và hết sức khó xác minh là nó đã tất cả từ bao giờ. Theo ông Quyền - một người các bạn vong niên của mình - trước tháng 4/1975 làm việc tại Nha buôn bản hội thuộc chủ yếu quyền tp sài thành thì: "Hồi đó cũng đã bao gồm gái bao, đa số là đều cô vũ con gái làm trong số những snack bar - là nơi cung cấp rượu, bia, nước ngọt, thức ăn nhẹ, bao gồm kèm theo dancing nhót - sau đây thường gọi tắt là "quán bar". Bọn họ được một số tướng, tá, quan liêu chức trong bao gồm quyền thành phố sài thành hoặc đông đảo thương gia giàu sang "bao" trọn gói về cuộc sống, nghĩa là thuê nhà mang đến ở riêng biệt - thậm chí là có cô còn được khuyến mãi cả căn nhà, mỗi tháng chu cấp một số trong những tiền làm sao đó. Đổi lại, cô vũ con gái đó chỉ trực thuộc về riêng 1 mình người "bao" nhưng mà thôi.

Cũng gồm lắm "gái bao" vốn là nhân viên cấp dưới sở Mỹ, được quân nhân tráng, quan tiền chức Mỹ "bao" theo phong cách đổi tiền đem tình". Ông Quyền nói tiếp: "Anh làm báo chắc hẳn anh cũng biết chuyện vũ người vợ Cẩm Nh. Bị tạt axít. Đó là kết quả của "nghề gái bao".

Sau năm 1975, vì chưng nhiều lý do, hiện tượng lạ gái bao phát triển thành mất. Đến khi quốc gia đổi mới, nền kinh tế ngày một khởi sắc, gió lành lẫn gió độc tràn vào, tiệm nhậu, quán nhậu ôm, karaoke ôm mọc ra như nấm sau cơn mưa rào, thì "gái bao" cũng theo đó ngoi lên. đa phần họ là những người có nhan sắc, thậm chí lắm cô đẹp chẳng nhát gì hoa hậu; còn công việc và nghề nghiệp thì gồm cô là tiếp viên đơn vị hàng, quán bar, có cô là nhân viên cấp dưới văn phòng, là thợ gội đầu, hớt tóc, là sinh viên…

Nhưng dù có tác dụng nghề gì chăng nữa, phần lớn "gái bao" đều có cùng một mẫu mã số chung: Đó là số tiền kiếm được không đủ mang đến những nhu yếu về quần áo, trang sức, xe cộ, ăn chơi, trải nghiệm nên đã đồng ý "trao thân" cho 1 người lũ ông giàu sang nào đó, bất kể tuổi tác. Cũng đều có cô vì yếu tố hoàn cảnh nên đành nhắm mắt có tác dụng gái bao để kiếm tiền giúp sức gia đình, tuy thế số này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Theo các chuyên gia tâm lý học, thôn hội học, một số cô gái khi sẽ ý thức rằng mình đẹp, nhưng lại nghèo, không nhiều học, lại ko được mái ấm gia đình quan tâm giáo dục và đào tạo chu đáo thì trong cô ta thường xuất hiện sự đối chiếu giữa bản thân với những người đồng trang lứa mà rõ ràng là đối chiếu vật chất. Nhận thấy họ tất cả xe tay ga, có smartphone di đụng đời mới, có quần áo, giầy dép thời trang, tất cả tiền tiêu phí thì cô ước ao mình cũng khá được như họ.

Tiến sĩ xóm hội học tập Nguyễn Thị Minh Vân khi thương lượng với tôi đã nói: "Tuy nhiên, với khả năng của cô thì các thứ ấy chỉ là ước vọng xa xăm nên ít nhiều người chọn ngăn cách thành gái bao bởi vì nếu đi làm, các cô chỉ hoàn toàn có thể làm những câu hỏi thuộc về nghành nghề dịch vụ lao động phổ thông. Mà lương mon của một lao động ít nhiều thì biết lúc nào mới thỏa mãn giấc mơ đồ chất".


Cô gái bao thương hiệu Ngọc chẳng hạn, trong thời gian 2 ngày ở Vũng Tàu, trong số những bữa nhậu, phần nhiều lần cà phê, khôn khéo hỏi han rồi lẹo nối hồ hết câu trả lời rời rốc của cô, cộng với lời nói của nhì cô kia, tôi biết quê cô sống miền tây nam Bộ, lên tp sài gòn học nghề uốn tóc, make up lúc new 16 tuổi. Một năm sau, Ngọc ra nghề, đi làm trong một tiệm vừa uốn nắn tóc nữ, vừa hớt tóc nam. Tại đây, cô cặp với tay nhà tiệm để hàng tháng được mang đến tiền thuê nhà, bên cạnh đó được ưu tiên "làm đầu" cho hầu như ông, bà khách "sộp", tiền "boa" hậu hĩ.


*
có cô được fan tình già mua cho tất cả căn nhà.
trong số những ông khách hàng "sộp", gồm một ông là nhà thầu xây dựng, tuổi đã giao động "6 bó", đầu "ánh bạc" tuy thế túi lắm "ánh kim". Thấy cô thợ trẻ con trung, tươi rộng hớn, ông làm cho quen bằng những tờ chi phí "boa" và hầu hết lần đi ăn, đi uống. Một bữa, biết cha già này đã cắn câu nên lúc nghe tới ông hỏi về quê quán, thân thế, về nơi nạp năng lượng chốn ở, Ngọc sụt sùi: "Nhà em nghèo lắm anh ơi, anh muốn về viếng thăm em cũng hổng dám mời anh về" tuy thế nói vậy mà không phải vậy vì thực tiễn ông chủ thầu 58 tuổi, còn cha mẹ của Ngọc chỉ mới… 40! Là "bạn" của Ngọc, ví như về thăm dĩ nhiên ông sẽ phải gọi cha mẹ Ngọc - tối thiểu cũng là "chú, thím", xưng cháu chứ chẳng lẽ hotline anh, chị, xưng tôi. Cơ mà ông "cháu" lại già hơn "chú, thím" các 18 tuổi thì coi sao được!

Thấy ông cứ hỏi tới, Ngọc lảng sang chuyện khác: "Em vẫn ở trọ thông thường với 3 tín đồ bạn. Tiền nhà tháng 2 triệu, mỗi đứa góp 500 nghìn mà lại cực lắm. Phòng thì ẩm thấp, mùa nắng nóng chẳng khác lò bánh mì, còn mùa mưa nước tràn vô như hồ nước bơi", trong những lúc căn phòng mà tay công ty tiệm húi gội đầu thuê mang đến Ngọc, giá bán mỗi mon 4 triệu vnd cũng chẳng mang đến nỗi tệ.

Và nỗ lực là chỉ 1 tuần sau, Ngọc dọn về căn nhà 3 tầng nằm ngay mặt tiền đại lộ Võ Văn Kiệt đồng thời bỏ luôn quá trình hớt tóc gội đầu. Tòa nhà này, ông nhà thầu xây dựng sau khoản thời gian hoàn tất việc thi công thì mái ấm gia đình chủ bên làm thấm tháp lỗ, không còn tiền nhằm thanh toán. Vậy cho nên ông chốt lại, bao giờ trả hết tiền cho ông, ông mới giao nhà. Thấy khía cạnh bằng tầng trệt dưới bỏ không, Ngọc ỉ ôi với những người tình già, cho 1 công ty vận tải đường bộ thuê làm cho văn chống đại diện, tháng 5 triệu. Được ít lâu chủ nhà phát hiện, bọn họ kéo mang lại la lối ầm ĩ, rằng "chưa giao dịch tiền desgin thì đối chọi vị xây cất có quyền chốt nhà tuy vậy không được quyền dùng tài sản của họ nhằm kinh doanh".

Phương, là 1 trong những trong ba cô "gái bao" đi Vũng Tàu với công ty chúng tôi nói: "Vậy là nhỏ Ngọc nên hủy vừa lòng đồng. Bù lại, nó rủ nhì đứa tụi em đến, từng đứa một phòng, tháng gửi nó 2 triệu". Tôi hỏi vậy "anh" nhà thầu chu cấp cho cho Ngọc hàng tháng bao nhiêu? Phương nhíu mắt: "Em lừng khừng vì nó không nói dẫu vậy em đoán khoảng tầm 10 triệu".

3.Là gái bao, hàng ngày Ngọc chẳng làm những gì cả. Sáng cô ngủ tới 11 giờ nếu không ai gọi. Thức dậy, trang điểm, ẩm thực xong, cô lên mạng đọc báo hoặc vào Yahoo chat gẫu với bạn bè. Mỗi tuần 1 hoặc 2 lần, ông chủ thầu đến cùng với cô vài ba tiếng. Theo lời Phương thì trước lúc đến, ông smartphone để Ngọc chuẩn bị: "Con Ngọc xuống lầu, mở cửa sẵn. Từ kế bên đường, ổng lao xe cộ SH vào trong nhà như tên phun rồi nó kéo cửa lại liền bởi vì ổng sợ bạn quen nhìn thấy". Chỉ khi đi thi công những công trình ở tỉnh, ông mới lẻn về ngủ cùng với Ngọc cả đêm.

Quá quá thời gian, Ngọc đem mẫu "vốn từ có" của bản thân ra "kinh doanh" bằng cách làm gái bao ngắn hạn cho một số người khác. Chả thay mà lúc xe vừa rồi khỏi đường cao tốc sài thành Long Thành cùng khi thấy tín đồ tình già năng lượng điện thoại, Ngọc kêu Lâm bấm bé 5, 6 tiếng, cốt để cho ông cơ nghe rồi nói dối trơn tru: "Dạ, em đang trên phố về quê. Hồi sớm má em gọi, nói cha em nên vô cơ sở y tế cấp cứu. Cấp quá yêu cầu em còn chưa kịp cho anh hay. Về tối Chủ nhật em lên, anh đừng ai oán em nhé".

Cũng như Ngọc, Phương là gái bao của một nhà vựa giao thương phế liệu: "Cha này dù là tắm rửa sạch sẽ, xức dầu thơm nhưng fan lúc nào cũng hôi như cú" - Phương nói. Tôi hỏi vậy sao em còn cặp cùng với ông ta làm gì? Liễu xen vào: "Người chả hôi dẫu vậy tiền của chả thơm lắm chưng ơi" rồi cô vừa cười rũ rượi, vừa nhại lời bài xích hát Hàn mang Tử: "Ai bao em, em biếu thân cho".

Lâm, lái xe và cũng là người "bao" Liễu trong chuyến hành trình này mang đến tôi biết: "Cha công ty vựa phế liệu từng tháng đưa nhỏ Phương 6 triệu, vừa tiền ăn, vừa tiền nhà. Cứ 2-3 ngày, chả lại mang đến với nó một bữa". Vày "thu nhập" ít nên Phương "chạy show" liên tục. Các lần bị tín đồ tình già vấn đáp vì giờ đồng hồ giấc đi, về bất thường của cô, Phương lật bài ngửa: "Bộ anh tưởng 6 triệu của anh ấy là to lắm sao! Anh ngon anh cho tui tháng 12 triệu đi, tui đóng cửa nằm bên trên giường đợi anh 24/24 tiếng liền, còn không thì đừng bày đặt ghen tuông vớ vẩn…"

“Giang hồ nước bẩn” là nhiều từ cơ mà trùm giang hồ nổi tiếng Năm Cam (đã bị tử hình) dùng làm nói về phần đông tay giang hồ chăm bảo kê gái làng mạc chơi. Bởi lẽ theo Năm Cam, bạn phụ nữ đồng ý đến với cái nghề dơ dáy nhuốc này là đã thuộc đường. Nhưng mà giang hồ nước thực thụ thì đề xuất nghĩa khí, không đè đầu cưỡi cổ kẻ vắt cô. Cho nên vì vậy “hút máu” gái mại dâm xứng đáng bị xem như là “giang hồ nước bẩn”.
Dân Việt trên
*

tuy thế đám “giang hồ bẩn” thì cũng là đầy đủ kẻ cùng đường, không thể ngoi lên “chiếu trên” để bảo kê đơn vị hàng, vũ trường, tiệm bar… thì đành nên “chịu nhục” để kiếm tiền nạp năng lượng chơi, hút xách…

Với sự cải tiến và phát triển của mạng di động, Internet, gái mại dâm đứng mặt đường ở TP hồ Chí Minh ngày một thưa dần, chuyển sang nhiều bề ngoài khác. Mặc dù nhiên, theo “phân khúc thị trường”, gái gọi hay mời rao bán dâm qua mạng internet thì nên còn son trẻ, tất cả chút bề ngoài và buôn bán dâm cho tất cả những người có các khoản thu nhập trung bình trở lên.

Còn gái mại dâm bao gồm nhan sắc khiêm tốn, đang qua thời xuân sắc đẹp thì chỉ rất có thể tìm khách là dân lao hễ nghèo. Cơ mà những đối tượng người dùng này chỉ cân xứng với gái đứng đường “đi” khách với giá bèo.

Băng bảo kê Lộc “cá” bị tóm gọn giữ.

Thế mang đến nên, từ rất lâu ở khu vực giáp ranh thân quận 10 cùng quận 11, tp hcm tồn tại khoảng 30-40 tín đồ hành nghề mại dâm. Hai bến bãi đáp nhưng gái mại dâm thường chọn để “vui vẻ” là đơn vị nghỉ Thanh Thi với Mai Vy phía trong một con hẻm thuộc đường Đồng Nai, quận 10.

Tuy làm mẫu nghề mạt hạng trong xóm hội nhưng mà số “gái” đứng con đường này buộc phải chịu sự bảo kê của một nhóm giang hồ bởi vì Lộc “cá” (tức Phạm Xuân Lộc, 34 tuổi; quê cửa hàng Hải Phòng) ráng đầu.

Lộc “cá” nghiện nặng ma túy với bài bạc nên y rất tàn bạo, chuẩn bị đánh đập hung tàn gái mại dâm còn nếu không cống nạp đủ tiền bảo kê. Y ra thông tư cho đàn em thu của mỗi cá nhân bán dâm là 200 ngàn đồng/ngày, bất kể hôm đó gồm “đi làm” tuyệt không.

Đổi lại, khi khách làng đùa quỵt tiền, cự cãi với người bán dâm thì coi như no đòn với lũ chúng. Với khoảng thu ấy, hàng tháng Lộc “cá” thu về ngót nghét 200 triệu đồng. Số chi phí này y trả chi phí lương cho bầy em, còn lại dùng để ăn nghịch trụy lạc.

Sau một thời hạn hoạt động, thấy đại ca ngồi chỉ tay năm ngón lại thu những tiền, còn bản thân “làm quần quật” lương chẳng được bao nhiêu, hai bọn em của Lộc “cá” là Trương Công Định và Lưu Khánh Thiện (cùng 24 tuổi, cùng ngụ Hải Phòng) âm mưu tách ra làm nạp năng lượng riêng. Nhì tên này mốc nối với ngay sát chục đồng hương khác thành lập nhóm bảo kê mới, trực tiếp tuyên chiến và cạnh tranh với Lộc “cá” và hối hả chiếm địa bàn của đàn anh.

Nhóm bảo kê mới lúc đầu ưu đãi giảm giá bảo kê đến gái mại dâm như một kiểu “khuyến mãi” nhưng tiếp đến thì đâu lại vào đấy, vẫn 200 ngàn đ mỗi ngày. Đầu năm năm 2016 băng đội này đã biết thành triệt phá nhưng số gái mại dâm thì vẫn tồn tại đó và nhen nhóm vận động trở lại. Cơ mà đã quay trở lại ắt phải có bảo kê…

Cùng thời gian triệt phá băng nhóm trên, Công an quận Tân Phú, tp. Hồ chí minh bắt giữ lại hai đối tượng người sử dụng Nguyễn Kim Ngân cùng Nguyễn Tiến Long (em rể Ngân), đứng đầu băng nhóm bảo kê gái mại dâm hoạt động tại những tuyến con đường Bình Long - đống Dầu - kênh 19-5. Những lần “đi khách”, Ngân với Long đầy đủ ép buộc gái buôn bán dâm phải đưa hết tiền cho mình, sau đó mới được phân chia lại 30%. Ai ko tuân lệnh sẽ ảnh hưởng đánh đập cùng cấm đứng con đường trong một thời hạn nhất định.

Khi không còn đủ sức chịu đựng hoặc ngao ngán cảnh đứng đường, gái mại dâm thường chọn đầu quân cho những quán cà phê, húi kích dục bình dân mọc đầy ngơi nghỉ vùng ven, nước ngoài thành. Chủ các quán cà phê phần lớn là dân 6 bình bọt, đã từng vào tù hãm ra khám vày chứa mại dâm. Vì là những người nghèo khó, bất cần đời nên các “tú bà” cùng gái mại dâm bình dân chẳng đề nghị lắm chiêu đối phó với nhà chức vụ mà chủ yếu làm liều để kiếm cơm.

Thường thì “tú bà” thuê một vị trí rẻ chi phí rồi đặt vài cái bàn, phía bên trong có vài cái giường gội đầu cũ rích được ngăn bởi vải để khách đừng ngại lúc thực hiện công đoạn kích dục. Trường hợp khách mong “đi” thì đến những nhà ngủ quen ngay sát đó.

Hoạt cồn được 1 thời gian, nếu tiêu cực thì chuyển sang địa điểm khác cùng cứ vậy năm này qua tháng nọ. Tuy ko “ngán” chính quyền nhưng hoàn hảo không thể thiếu thốn bảo kê. Do khi hoạt động phi pháp mà bị giang hồ nước quậy phá thì chẳng dám khiếu nại thưa yêu cầu đành phải cống nạp nhằm yên thân.

Gái “PR” (viết tắt của các từ Public Relations - quan hệ nam nữ công chúng) là một trong những cách hotline cho “lịch sự” nhằm mục đích ám chỉ những cô nàng bán bia ôm di động. Mỗi sáng, diện bộ cánh đẹp tươi họ “ngồi đồng” ở quán cà phê hay đi shopping để chờ người sử dụng hay quản lý của quán nhậu gọi tới. Bàn nhậu rất có thể là khu vực để họ bổ giá qua tối hay “đi dù” và kết thúc “một ngày có tác dụng việc” như bao ngày vẫn qua. Lực lượng này bây giờ đã xuất hiện ở khắp nơi từ tiệm nhậu dân gian đến quán ăn cao cấp.

Nhờ con trẻ đẹp, hàng ngày một PR hoàn toàn có thể kiếm 1-2 triệu vnd tiền “boa” là chuyện bình thường. Đó là chưa kể tiền chào bán dâm, tìm thêm chục triệu hàng tháng chẳng mấy khó khăn khăn. Với mức thu nhập cao như vậy, cầm nhưng, chỉ vài ngày ế khách, các cô chẳng gồm tiền nạp năng lượng cơm. Sao lạ vậy?

Tôi tìm hiểu thì được biết, lúc new từ quê lên sử dụng Gòn, để có tiền giữ hộ về cho thân phụ mẹ; mua xe tay ga, sắm smartphone đắt tiền hầu như các “PR” đều bắt buộc vay “đứng” của các tay trùm cho vay vốn nặng lãi. Từng ngày phải nai sườn lưng trả lãi vài ba trăm ngàn đ mà vốn thì cứ đứng yên một chỗ. Rồi chi phí thuê phòng trọ, chi phí quần áo, phấn sáp cũng hết ngần ấy… sót lại thì nuôi… bảo kê!

Vì trong thế giới “PR” những trận đánh tranh giành khách luôn diễn ra mỗi ngày, nếu không có người đỡ đầu thì rất đơn giản bị ăn uống đòn. Muốn bình yên, các cô phải phụ thuộc vào đông đảo gã giang hồ nước và tất yếu phải nộp tiền bảo kê hằng tháng. Gặp phải kẻ nghiện sản phẩm đá, mỗi một khi lên cơn là bọn chúng đòi tiền, cấm đoán lập tức bị đánh đập nhưng mà chẳng dám kêu ca.

Gái cave sinh hoạt vũ trường, gái tại những tụ điểm bia ôm, mas sa kích dục… cũng vậy, ao ước yên ổn định phải bác ái tình đưa đón mà thực chất là bảo kê. Sau 0h, mặt hàng loạt những quán ăn, quán bia lề con đường ở quanh vùng quận 1, quận 3, quận 10… luôn luôn tấp nập khách.

Khách mặt hàng hầu hết các chị em phấn son lòe loẹt, ăn mặc hở hang ngồi cùng mọi chàng trai xăm mình, team mũ lưỡi trai. Cuộc nhậu gồm khi kéo dãn dài đến sáng do họ là những người lấy đêm làm ngày. Tiệc tàn cũng là lúc chúng ta “hạch toán sổ sách”, gửi tiền bảo kê, chi phí môi giới rồi trở về nhà trọ, khách sạn “đập đá”, “mây mưa”…

Gái mại dâm trải qua các social như Facebook, Zalo… thì bảo kê luôn luôn là điều kiện hàng đầu. Nguyễn Thị Minh Ngọc (25 tuổi; quê Chợ Gạo, tiền Giang) một kẻ môi giới mại dâm chuyên nghiệp qua social cho biết, “nghề” cung cấp dâm qua mạng chạm mặt rủi ro rất cao, đôi lúc phải trả giá bởi tính mạng. Bởi vì họ hoạt động độc lập mà khách hàng làng nghịch thì đủ một số loại người.

Gặp nên con nghiện hay đối tượng người sử dụng phạm tội đang trốn lệnh truy vấn nã thì rất dễ bị quỵt tiền, bị tiến công đập, cướp bóc. Mang đến nên, để ngăn cản rủi ro, các cô thường đóng đô ở một khách sạn, nhà nghỉ thân quen biết nào đó rồi thuê bảo kê để đảm bảo mình. Gần như tên này ở quanh quẩn khách hàng sạn, khi chạm chán sự gắng là ra tay.

Xem thêm: Tile Craft - Tìm Hình Giống Nhau 9

Không ít đông đảo vụ án mạng, đánh nhau khởi nguồn từ đó… Gái gọi cao cấp, nhất là người mẫu, ca sĩ, diễn viên nghiệp dư cũng vậy. Họ vốn “cành đá quý lá ngọc” nên luôn luôn có bảo kê theo cùng.

Những kẻ này, bên cạnh chuyện đảm bảo an toàn tính mạng, tài sản còn có trách nhiệm mày mò thân thế của người tiêu dùng để xem có đúng tỷ phú thực thụ tốt không. Vì những lần đi khách lên đến mức vài nghìn đô la, nếu gặp mặt phải kẻ có tác dụng liều quỵt tiền thì dù có đánh chúng ta tả tơi cũng chẳng tác dụng gì mà còn mang họa…