Mở bài: The blue Lagoon- Eo biển xanh là bộ phim sản xuất năm 1980, là bản remake của bộ phim cùng tên sản xuất năm 1949 và dựa trên cuốn tiểu thuyết của Henry De Vere Stacpoole. Bộ phim từ đó đến nay luôn luôn nhận được phản hồi tiêu cực từ các nhà phê bình bởi phim được coi như một tác phẩm ko lấy gì làm xuất xắc mà chỉ dùng khuôn mặt và cơ thể của hai diễn viên chính chưa đến tuổi vị thành niên ra câu khách. Ấy vậy mà đến tận bây giờ The blue Lagoon vẫn vô cùng nổi tiếng, là tác phẩm thành công nhất trong một rừng phim có tựa bao gồm chữ blue Lagoon. Vai chính của phim là rất mẫu Brooke Shields- năm đó 14 tuổi và Christopher Atkins- 18 tuổi.

Bạn đang xem: Eo biển xanh 1980

Nhiều lúc tui tự hỏi, có phải vì quá chú ý vào cái trần trụi của nhị vai chánh mà người xem quên hẳn việc chú ý đến nội dung và nhiều bỏ ra tiết nhỏ nhỏ tuyệt hay khác?

Tui biết đến phim này qua một cái parody lồng vào phim top Secret! mà Val Kilmer đóng hồi mới khởi nghiệp trẻ đẹp ngời ngời đấy *à mà cái phim hài này nó chất lắm, không phim nào bây giờ bằng được đâu, rảnh thì xem đi*, rồi sau đó tui tìm coi phim vào năm lớp 8, lúc mà phim chưa có vietsub và tui phải coi một cảnh lại vài lần mới có thể nghe được lõm bõm mấy câu thoại. Coi đi xem lại suốt vậy mà tự dưng đâm ra yêu cái phim này mới chết chứ. Tui tính viết một bài thiệt deep đó, mà không hiểu một hồi nó thành cái gì đây

Theo thông lệ thì tui phải trưng poster phim ra cái đã. Đồ chính chủ, ko phải fanmade và tìm chớ ra tấm poster nào khác không áp dụng phương pháp face lớn face này ==’

Phim lấy bối cảnh thời Victoria. Chiếc tàu chở hai đồng đội họ Richard và Emmeline- lúc này chỉ chừng 7,8 tuổi- bên trên đường đến San Francisco thì bị cháy. Nhì đứa trẻ lạc mất phụ thân và được ông đầu bếp trên tàu thương hiệu Paddy cứu sống chuyển lên thuyền cứu hộ. Chiếc thuyền dạt vào một hòn đảo nhiệt đới, và với chiếc vali đồ đạc vớt được, ông dạy chúng vài kĩ năng để sinh tồn trong lúc chờ tàu đến cứu.

Ông đầu bếp già ko ngờ rằng, chỉ một thời gian ngắn sau đó, ông bị nhện độc cắn chết, để lại hai đứa trẻ biệt lập trên hòn đảo. Ông cũng không ngờ được rằng, đến tận nhiều năm sau, lúc chúng đã lớn và sắp trưởng thành thì vẫn chẳng có chiếc tàu nào đi qua đảo.

Số kiến thức ít ỏi Paddy để lại mang đến Richard và Emmeline chỉ gói gọn trong nhì điều quan tiền trọng nhất, đó là: không được qua phía bên đó đảo vì nơi đấy có “Ông Kẹ”- vốn là địa điểm sống của bộ tộc nạp năng lượng thịt người, và ko được ăn uống một loài quả dại trên đảo vì nếu ăn uống vào sẽ “không bao giờ thức dậy nữa”. Richard và Emmeline không biết chết là thế nào, chúng chỉ biết “về với Chúa”, “lên thiên đường”,”ngủ rồi ko tỉnh dậy nữa”. Đến khi đã lớn tầm 13-15 tuổi *tui đoán vì dậy thì chắc chừng đó thôi*, cả nhì vẫn suy nghĩ như những đứa bé 7,8 tuổi, vẫn tin vào ông già Noel, vẫn đợi Giáng Sinh. Và hơn hết là chúng chẳng cần quần áo


Hai bạn hát mừng Giáng Sinh mà vài câu lại quên một lần, awww


Emmeline có kì khiếp nguyệt đầu tiên mà chẳng biết sao máu lại chảy. Richard lại mang lại rằng Em bị yêu quý mà ko biết. Mạch phim bắt đầu cấp tốc hơn từ lúc này, lúc mà cả hai có những ráng đổi lớn về cơ thể và có những “suy nghĩ lạ”, khi đứa này mang đến rằng đứa kia không chịu kể “bí mật” đến mình nghe. Richard vẫn một mực tìm cách rời đảo trong lúc Emmeline mang lại rằng phía trên đã chính là nhà của cả hai. Xung đột kết thúc bằng cơn bệnh tưởng chết của Emmeline và dứt điểm bằng màn quan hệ lần đầu của nhị người


“Bí mật” của Richard =)) hồi lớp 8 tui có biết ẻm sẽ làm gì đâu, sau này coi lại tui mới hiểu, thiệt thốn ==’


Sự thật là cảnh quan lại hệ của hai bạn chẳng có gì trần trụi hết, nó bối rối ban đầu rồi như một trò đùa mà cả nhị đứa trẻ thích đùa vậy


Đương nhiên là trên đảo thì làm gì có bao cao su, chẳng bao thọ sau thì Emmaline có thai. Richard nhìn cô chuyển dạ rồi hiện ra một đứa bé mà chẳng biết nó từ đâu đến. “Sao em lại có em bé?” Richard cùng Emmeline, lúc này đã coi nhau như vợ chồng, nuôi đứa bé trai được đặt thương hiệu Paddy mặc dù vẫn chẳng biết tại sao đứa bé lại chui ra và tại sao nó không chịu nạp năng lượng mà chỉ ngậm ti của Emmeline =))


“Hello baby”


Cuộc đối thoại của Richard và Emmeline như một chuỗi những câu hỏi “Tại sao…” và câu trả lời “Em/anh không biết” vô tận. Mọi thứ được chúng tự tìm hiểu, mang đến dù theo cách nào, sai xuất xắc đúng thì sau cùng chúng vẫn tìm ra cách để tự giải đáp những thắc mắc của mình. Một cảnh tui rất thích, đó là Richard học về cấu tạo xương người bằng cách so sánh bộ xương của ông đầu bếp già Paddy và cơ thể của mình.

Bằng nhiều cách quá sức kì diệu, cả hai nuôi đứa bé phát triển khỏe mạnh, biết đi, biết nói, biết bơi lội
Làm sao đứa bé sơ sinh tập bơi được? Nó có bơi được không? Làm sao thả nó xuống nước rồi nó bơi được?


Bỗng dưng tui nhớ đến thằng nhóc trong Cánh đồng hoang ==’


Giồi ôi thằng nhóc thấy cưng lắm kìa :3

Kết phim là cái kết mở và cũng là có hậu lúc chiếc thuyền nhỏ chở cả 3 người được chiếc tàu của phụ vương Richard- vốn đã giong buồm khắp khu vực để tìm nhị đứa trẻ suốt nhiều năm nay- tìm thấy. Phụ vương của Richard hỏi rằng: “Are they dead?” và người thủy thủ trả lời: “No, sir. They’re asleep”.

Xem thêm:

Nói đến cái kết, phải để tui chửi phần tiếp theo hay coi như bản remake của phim này là Return to The blue Lagoon (1991) với Milla Jovovich vai chánh cái đã. Vốn cái kết của bộ phim này đã theo giống hệt truyện, một cái kết có hậu và cũng là kết mở khi không nói rõ rằng số phận của Richard, Emmeline và bé Paddy về sau sẽ như thế nào, chỉ biết rằng cả bố vẫn còn sống sau thời điểm ăn loại quả độc và đã được một chiếc thuyền khác tìm thấy. Lịch sự phần phim sau, cái kết phần đầu được đổi rằng Richard và Emmeline đã chết và đứa bé là người duy nhất còn sống, được đặt thương hiệu lại là Richard và sau đó là cả cái phim sau mở ra để cho Milla Jovovich khoe vếu trên màn ảnh rộng. Đó là một điều khó chấp nhận và phi logic, vì nếu bố mẹ của đứa bé chết vì quả độc thì đứa bé cũng ko thể sống vì nó đã ăn loại quả đó trước tiên.

Bỏ qua khá nhiều hạt sạn vào phim mà kể ra chắc cũng thọ đây, ví dụ như tại sao chân tay và cả lách của Emmaline có thể láng mượt không một cọng lông như vậy, tại sao gớm nguyệt của cô chỉ đến rồi đi vào vài tiếng đồng hồ, tại sao Richard ko có râu, tại sao móng tay móng chân nhị người gọn gàng đẹp đẽ còn hơn đi làm nail ngoài tiệm, tại sao dậy thì ở vùng nhiệt đới mà cả hai không một ai có mụn, tại sao không bị cháy nắng, tại sao và tại sao. Tuy thế không thể bỏ qua một lỗi lớn nhất mà tui tự hỏi là ông viết kịch bản có vấn đề gì lúc viết ko vậy, đó là khi nhìn thấy một cặp thiếu niên cùng đứa bé trên một hòn đảo cách biệt ngoài biển, tại sao phụ thân của Richard có thể nói là “không thể là chúng được” trong những lúc độ tuổi và cả ngoại hình của cả nhị đều phù hợp với nhì đứa bé mất tích mà ông tìm, chẳng lẽ dễ tìm các phái mạnh thanh nữ tú cùng love child của các anh chị trên mấy hòn đảo ko khách du lịch ngoài biển sao? Nói phổ biến xem ngừng cái phim này khéo phải đặt ra một triệu câu hỏi vì sao còn rộng lúc xem Donnie Darko, bởi chính nam nữ chính cũng vì sao tại sao liên tục mà có ai trả lời đâu T_T

Hình ảnh trong phim này rất đẹp, đúng tên gọi Eo biển xanh của phim. Cảnh rừng, cảnh san hô, cá dưới biển, bờ biển với nước vào vắt như là quảng bá du lịch mang đến hòn đảo dùng làm địa điểm qua phim vậy. Kể cả cảnh Emmeline chuyển dạ trong rừng, ánh sáng đầu tiên của ngày rọi qua tán lá vào rừng, mờ mờ ảo ảo hình ảnh ba người, đẹp lắm T_T Đặc biệt là những cảnh quay bơi lội lội dưới nước thì các phim sau phải gọi là cụ :3

Giờ chúng ta nói đến Brooke Shields được rồi hị hị hị