Script has been disabled on your browser, please enable JS to lớn make this tiện ích work.

Bạn đang xem: Em sẽ đến cùng cơn mưa review



đề cập đến các tác phẩm văn học mang đến từ tác giả Ichikawa Takuji, nhiều người đọc đã đưa ra lời nhận xét vô thuộc thú vị: không hẳn sách tình cảm, cũng không hẳn sách kỹ thuật viễn tưởng, chúng được xếp riêng biệt vào thể các loại "Ichikawa Takuji". Trong số đó, Em sẽ đến cùng cơn mưa chắc rằng là viên ngọc quý lan sáng lấp lánh lung linh nhất vì chất lẻ tẻ không lẫn vào đâu được ấy. Bình lặng tương tự như dòng rã thời gian, chẳng nên đến ca từ sang chảnh mỹ lệ, cuốn sách đã êm ả dịu dàng chạm mang lại trái tim fan hâm mộ thông qua câu chuyện tình cảm bình dị cùng gần gũi.

I. Đôi lời về tác giả cùng nguồn cảm xúc tạo phải Em sẽ đến cùng cơn mưa.

Ichikawa Takuji sinh ngày 7 tháng 10 năm 1962 trên Tokyo. Điều khiến nhiều người đọc ngỡ ngàng kia là tác giả từng theo đuổi con phố trở thành tải viên điền kinh chuyên nghiệp và đạt được nhiều thành tích xứng đáng nể. Mặc dù vậy, một lần chấn thương khi luyện tập đã khiến cho ông buộc phải từ quăng quật ước mơ đó, dẫu vậy cũng vì thế mà ngày nay, bọn họ biết mang đến Ichikawa Takuji thông qua rất nhiều tác phẩm ấn tượng, có tác dụng lay động trái tim của mặt hàng triệu fan hâm mộ trên toàn nuốm giới.

Em sẽ tới cùng cơn mưa chưa phải tác phẩm đầu tay, dẫu vậy lại là 1 trong những tác phẩm khét tiếng nhất tới từ vị tác giả bén duyên nghề cầm cây viết ở giới hạn tuổi khá muộn này. Như lời bình từ bỏ trang Reading-reviewing.com, cuốn sách “vừa phi thực vừa chân thực, một mẩu chuyện ngọt dịu về sự việc trường tồn của tình yêu”.

Sở dĩ chuyện tình giữa cặp đôi Takumi với Mio vào sách hoàn toàn có thể sống cồn như vậy bởi nó được xung khắc họa dựa vào mối tình đời thực của chính Takuji và vk của ông - bà Miho. Hội hội chứng Asperger mà tác giả mắc bắt buộc đã ám ảnh ông vào suốt trong năm tháng trưởng thành, làm cho mối duyên thân ông với bà Miho gãy gánh giữa đường. Nhưng mà suy mang đến cùng, giông bão cuộc đời chỉ là một trong thử thách nhỏ dại bé với tình yêu, chỉ cần đủ thực tình và lòng tin vào đối phương, tia nắng rực nhóc con sẽ chiếu sáng khắp muôn nơi.

II. Em sẽ tới cùng trận mưa - từ hồ hết rung cảm thời niên thiếu thốn đến tình yêu khắc cốt ghi trọng tâm trong trong cả phần đời còn lại

Chỉ vào vỏn vẹn 28 chương, chuyện tình với đủ các cung bậc cảm xúc được nhắc lại dưới mắt nhìn của nhân đồ gia dụng người chồng Takumi sẽ đưa người hâm mộ lên chuyến tàu phiêu bạt giữa hồi ức cùng thực tại, để từ đó nhận biết nhiều bài học đắt giá về tình yêu với cuộc sống.

II.1. Các sự ngẫu nhiên đã tạo nên "duyên phận", nhưng mà để nó hoàn toàn có thể trở thành "tình yêu", phụ thuộc vào thiết yếu việc bọn họ có chịu chũm bắt thời cơ hay không

Khởi mối cung cấp của tình yêu giữa Takumi cùng Mio là vào trong năm tháng tuổi mười lăm, lứa tuổi hồn nhiên, vô lo nghĩ

Cả hai người đều là bạn nghiêm túc, tuy không hẳn những học sinh ưu tú của lớp, tuyệt được hiện ra trong một gia đình giàu có. Mio của năm 15 tuổi là một cô gái còn "nam tính" hơn cả đám con trai trong lớp.

Em, cùng với cặp kính gọng kim loại, bình tĩnh như vong linh của một thìa cà phê không màng cho tình yêu. Em nhằm tóc ngắn mang đến mứckhông thể ngắn hơn, mặc váy đồng phục nhiều năm chấmgối, không tồn tại khái niệm về khuyên tai, dây chuyền hay son môi. Vào giờhọc, em mài miệt chép bài, hiếm khi ánh mắt em lệch khỏi tứ điểm: bảng đen, giáo viên, sách với vở.

Em chính xác là một học viên mô phạm, xét theo toàn bộ các nghĩa.

Về phần Takumi, anh là cậu đại trượng phu ít nói và tất cả phần tương đối lập dị luôn tình cờ ngồi sát Mio trong veo 3 năm học. Mặc dù năm nào cũng đều có đợt phân lại lớp, nhưng bằng cách thần kỳ như thế nào đó, hai người luôn học chung một lớp, tầm thường một tổ, khu vực của anh luôn ở bên trái, bên phải, hoặc ẩn dưới Mio. Dường như giữa Takumi với Mio có mối lương duyên kỳ lạ, khiến cho cả hai đang vô tình phi vào cuộc đời nhau từ thời điểm nào không hay.

Và vào ngày giỏi nghiệp, tưởng chừng như hai người sẽ bóc ra rồi từ bỏ nay trong tương lai sẽ đổi thay "bạn cũ", Mio sẽ xin lưu cây bút từ Takumi, nhằm rồi khiến cho anh không để ý cây cây bút quý giá lại vào cuốn sổ. Cả hai lại sở hữu thêm mẫu "cớ" để gặp mặt nhau.

Giữa dòng người tấp nập tương hỗ như mắc cửi, chúng mình nhìn nhau, mong chờ bên cơ mở lời. Anh hy vọng em đã làm gì đấy đểrồi nhận thấy rằng thiết yếu em cũng mong mỏi như vậy.

Mọi chuyện tất cả nguy cơ xong tại đây.

“Tình hình là...” anh mở miệng. Em quan sát anh đợi đợi. Ánh đôi mắt em sẽ tiếp thêm dũng khí để anh nói ra câu tiếp theo.

“Cậu có khát không?” anh nói. “Trời rét quá.”

Nếu thời điểm ấy, không có ai chịu nói nên một lời, chắc rằng về sau cả Takumi với Mio sẽ chẳng còn mối liên hệ nào nữa. Mỗi người bước tiếp trên tuyến đường họ sẽ chọn, sống ở một tương lai vị trí đối phương chỉ còn tồn tại trong hồi ức. Thử nghĩ về chút coi nào, nếu như Mio không tồn tại một xíu tình cảm nào đến Takumi, cô sẽ chẳng phải kéo dãn dài thời gian trả cây bút, rồi còn mong đợi cuộc gặp mặt gỡ của cả hai được bền hơn.

Trong cuộc sống thường ngày của họ cũng vậy, nhiều lúc chậm mất một giây thôi là đủ để bỏ lỡ nhau cả đời. Trên Trái Đất sát 8 tỷ người, chạm chán được nhau đang là hết sức khó, nhằm lạc mất nhau rồi cố gắng tìm lại thì sẽ càng khó hơn. Bởi vậy, hãy trân trọng cơ hội được bên nhau bạn nhé.

II.2. Đôi khi chúng ta cứ suy nghĩ rằng chia tay là xuất sắc cho đối phương, nhưng thực tế ở lại bên nhau bắt đầu là tốt cho cả hai

Tình yêu thương của Takumi và Mio chỉ mới bước đầu được không lâu, biến cố thách thức tình yêu thứ nhất đã ập tới. 1 căn bệnh năm 19 tuổi đang khiến cuộc sống thường ngày của anh đảo lộn:

Anh liên tiếp bị mất ngủ. Anh hy vọng ngủ để quên đi mẫu đau tuy thế lại mất ngủ, bởi thế càng ngày càng gian khổ hơn.Việc ra khỏi nhà cũng kha khá gian khổ. Hồi đầu anh không thể đi xa hơn hai trăm mét.(Các chuyến viếng thăm khám đa khoa là mãi sau này này.)

(...)Dĩ nhiên anh không thể liên tục học đại học, tương lai cũng trở thành mù mịt.

(...)Anh bị suy bớt trí lưu giữ ngắn hạn. Nghe nói đó là vì phần hải hồi mã trong não của anh tất cả vấn đề.

(...)Do mắc chứng băn khoăn lo lắng thái thừa nên bất kể chuyện gì, anh cũng cảm thấy không yên tâm hơn mức cần thiết. Bên dưới mắt anh,chính những người dân thản nhiên sống giữa trái đất đầy rẫynguy hiểm này mới là tất cả vấn đề.

Takumi không nói sự thật cho Mio, vì chưng lo rằng bạn dạng thân sẽ là gánh nặng mang đến cô. Anh không muốn cô bắt buộc khổ sở sát bên mình, một kẻ bao gồm tương lai mịt mù, chẳng có công việc và nghề nghiệp đàng hoàng, dĩ nhiên chỉ ông chồng được vài cây cà chua và ăn uống bám tía mẹ. Thậm chí còn anh còn từ lừa mình dối người rằng

“Anh quan yếu bắt em thêm bó cuộc đời với một người như anh. Chúng mình bắt đầu chỉ bắt tay nhau.Anh vẫn hoàn toàn có thể buông tay em ra được.”

Cuối cùng, Takumi đưa ra biện pháp mà anh cho là giỏi nhất: tránh né Mio thiệt xa.

Anh núm thờ ơ cùng với em. Anh không phải là người rất có thể lừa dối phiên bản thân đến cả tỏ ra lãnh đạm với em được. Rứa đến mấy,anh cũng chỉ làm được vấn đề là cố tình trì hoãn trả lời em,nói thật nhỏ tuổi và không quan sát thẳng vào em.

(...)Nếu có thể, anh ước ao chính em là người sẽ rời quăng quật anh. Chẳng hạn, em sẽ yêu một fan khác.Như thế, em sẽ nhanh lẹ quên anh hơn.

(...)Anh tỏ thái độ tuyệt vọng khi ở bên em. Anh cố tình thở dài, cố ý để em thấy anh xem đồng hồ, thỉnh thoảng lúc emgợi chuyện anh lại miễn chống tỏ ra là có quan tâm.

(...)“Tớ không gửi cậu về bao gồm sao không?”

“Không sao đâu!” em nói. “Nhà tớ ngay phía trên thôi.”

(...)“Bao tiếng tớ tất cả thể chạm mặt cậu?"

(...)“Tớ không biết,” anh trả lời. “Tớ còn bận nhiều việc.”

Là một cô gái thông minh với nhạy bén, ngay từ động tác xa cách trước tiên của anh, cô vẫn phát hiện tại ra có điều ko đúng. Dù tổn thương vô cùng nhiều, nhưng lại cô vẫn vô vọng níu kéo. Rất nhiều lá thư trả lời từ anh luôn luôn rất chậm, có lúc đến mười ngày, rồi nhì tuần, nhưng Mio vẫn bền chí gửi thư. Chỉ đến lúc Takumi đáp lại cô bằng những khẩu ca chua chát, phần đông bức thư của cô new thưa dần

Vì lý do bất khả kháng, tớ e rằng cấp thiết viết thư cho cậu nữa.

Xin lỗi cậu.

Tạm biệt.

Cuối cùng, Mio đã tìm tới nơi Takumi làm việc. Trên đây, đã ghi lại sự chấm dứt của quan hệ giữa hai người bằng sự lãnh đạm từ Takumi

“Có thể tớ sẽ rời khỏi thị xã này.”

“Cậu ra đi à?”

“Có thể.”

“Ra nước ngoài?”

Anh nhũn nhặn vai, dạng hình như ý muốn nói “Cũng chẳng biết”.

“Vì vậy nhưng cậu ko viết thư mang lại tớ nữa?"

(...)“Xin lỗi cậu.”

(...)“Nhưng tớ vẫn gọi hết thư của Enokida. Cảm ơn cậu.”

“Ừ.”

Có vẻ như em ân hận hận vì đang đi tới đây. Mặc dù vậy, em vẫn đem hết can đảm ngẩng đầu lên quan sát anh.

“Chúng ta,” em nói, “Sau này... Vào trong 1 ngày như thế nào đó...”

Em nhả từng chữ một và nhìn anh bằng đôi mắt buồn bã.

“Gặp lại được nhau thì vui nhỉ. Khi họp lớp chẳng hạn. Thời điểm đấy cả nhì đã bao gồm gia đình.”

“Chúc cậu hạnh phúc. Vì chưng cậu đã giúp sức tớ cực kỳ nhiều, Enokida.”

“Hạnh phúc của tớ...”

Cố nuốm lắm em thốt ra được câu này. Em mím chặt môi.

Sau này anh bao gồm dịp hỏi em.

Rằng thời điểm đấy em định nói gì.

Em trả lời: “Hạnh phúc của tôi là làm vợ cậu.”

Takumi nghĩ rằng dứt mối quan hệ tình dục thì Mio sẽ không còn vì anh mà đau khổ. Nhưng mà anh không lưu ý đến đến cảm giác của cô và không hiểu nhiều rằng cô sẽ tổn thương như thế nào khi tình ái đầu cứ thế kết thúc bằng lý do mập mờ. Có thể khi ở bên Takumi, Mio đã chịu nhiều vất vả. Tuy thế anh chần chờ rằng, chỉ tất cả anh mới hoàn toàn có thể làm cô hạnh phúc.

Trong một mọt quan hệ, thực hiện lý trí thỉnh thoảng lại ko tốt. Khi gặp khó khăn, thay bởi giữ im re và ôm đồm hầu hết thứ về mình, hãy dễ chịu bày tỏ cân nhắc với nửa kia. Do tình yêu vốn sinh ra để cả hai thuộc phấn đấu thiết kế và xây dựng tương lai tốt đẹp, đâu riêng gì là đồ vật để cân nặng đo đong đếm.

Giống như đôi bạn Takumi với Mio, dẫu bọn họ biết rằng cuối cùng, họ vẫn trở về bên cạnh nhau với có cuộc sống thường ngày hôn nhân hạnh phúc, cho dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi trước lúc Mio qua đời, tuy nhiên biết đâu nếu lúc trước, Takumi chịu tỏ bày lòng mình, nhị người có thể bên nhau lâu thêm chút nữa. Thời gian của đời tín đồ vốn dĩ tất cả hạn, ai biết sinh mệnh sẽ chấm dứt vào thời điểm nào? bởi thế, hãy trân quý từng phút giây bọn họ may mắn được ở mặt nhau.

II.3. Bên trên đời này sẽ không có bữa tiệc nào là không tàn, nên chúng ta phải tập làm quen với sự chia ly

Trong câu chuyện, trước khi “rời đi đến tinh mong Lưu Trữ”, Mio sẽ nhắn nhủ Takumi:

Và đúng như lời hứa ấy, vào mùa mưa tháng sáu năm sau, cô sẽ trở lại, đúng hơn, là Mio của năm tháng niên thiếu đang xuyên thời hạn đến tương lai. Tuy trong thời điểm tạm thời mất trí nhớ, nhưng hình như điều này lại khẳng định một sự thật: mặc dù là Mio của vượt khứ, hiện tại hay tương lai, cô phần nhiều sẽ yêu thương Takumi. Cụ thể biết chắc bạn dạng thân trong tương lai sẽ do lấy anh, sinh nhỏ rồi mất khi không tới tuổi 29, tuy vậy cô vẫn sàng lọc anh bởi vì vì:

Khi sẽ yêu ai, em không thể dễ dãi quên hay chán ghét người đó. Ông trời tạo thành em là fan chỉ hoàn toàn có thể yêu một đợt trong đời.

Vì vậy, em chỉ rất có thể sống với yêu chồng thôi.

(...)Nếu ngày ấy, em ko tới thị trấn đó thì đo đắn mọi chuyện sẽ như thế nào?

Rất các lần, ý nghĩ về ấy mở ra trong đầu em.

Thậm chí, lúc ngồi bên trên xe năng lượng điện đến điểm hẹn với chồng ngày hôm ấy, em cũng đã nghĩ vậy.

Nếu em xuống tàu, cù về, không đi chạm mặt chồng nữa, cuộc sống em sẽ rứa nào?

Em đã cưới một tín đồ khác?

Sẽ sinh sống cùng tín đồ đó đến lúc đầu bạc tình răng long?

Những ngày tháng hạnh phúc tạm điện thoại tư vấn là yên ả, êm đềm đang đợi em phía trước?

Nhưng lúc về già, em sẽ băn khoăn tự hỏi.

Đây tất cả phải cuộc đời em lựa chọn?

Cuộc đời em ước muốn đến nỗi gạt bỏ cả phần nhiều thứ quan trọng?

Tương lai em đã nhìn thấy vào mùa mưa năm em nhị mươi mốt tuổi.

Người chồng vụng về, có gương mặt rất tội nghiệp từng khi không tồn tại em bên cạnh.

Chàng hoàng tử anh quốc của em.

Em vẫn vĩnh viễn mất đi khoảng thời gian mà đáng ra em phải tất cả với hai bạn đó.

Em sẽ hối hận.

Vì em sẽ biết trước.

Vì em đã gặp gỡ chồng với con.

Em thiết yếu sống một cuộc sống khác khi vẫn giữ toàn bộ những kỉ niệm kia trong lòng.

Em nên cưới chồng và sinh Yuji thôi.

Phải cùng chồng tiếp nhận cậu đàn ông của em.

Em sẽ mỉm cười cợt ra đi với bé tim tràn trề kỉ niệm hạnh phúc.

Thành thật mà lại nói, ko phải ai ai cũng có thể gửi ra đưa ra quyết định như Mio. Chọn tuyến phố dẫn đến mẫu chết của mình chỉ đặt tại bên một người thêm vài năm nữa, thử hỏi mấy ai dám làm như vậy? Như thầy Nombre, tín đồ thầy thân thuộc nhất của mái ấm gia đình Takumi cảm thán:

“Đến thuộc cơn mưa, ra đi cũng thuộc cơn mưa…”

Giống như hoa cẩm tú cầu.

Ừ, thầy Nombre thì thào.

“Nhưng em lại yêu có thêm lần nữa”

(...)“Trên đời này, liệu gồm mấy bạn may mắn chạm chán gỡ nhau do đó nhỉ?”

(...)“Gặp nhau là sẽ bị hút về phía nhau. Mặc dù có gặp gỡ bao nhiêu lần đi nữa”.

(...)“Giống như vậy kia. Như khung trời và biển cả cả khăng khăng sẽ hòa làm cho một. Mặc dù ở bất kể đâu, bất cứ lúc nào”.

Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm người yêu duy duy nhất đó.

Có người trải qua tương đối nhiều mối tình, nhưng cũng có thể có người như Takumi dành riêng cả đời chỉ để tưởng niệm một người. Nói như vậy không có nghĩa rằng yêu thương sâu đậm người nào kia là bám víu rước quá khứ, cơ mà ngược lại, đó sẽ là đụng lực để chúng ta hướng về một tương lai đẹp đẽ, dù địa điểm ấy, người bọn họ yêu quý chỉ còn tồn tại trong hồi ức với nỗi nhớ nhưng mà thôi.

Lời kết

Em sẽ tới cùng cơn mưa là cuốn đái thuyết giành cho những ai thích câu chuyện tình nhẹ nhàng, hài hòa, không có những cao trào, bùng nổ cảm xúc. Khi vội lại cuốn sách, dư vị bi thiết man mác sẽ ở lại nơi đầu quả tim, độc nhất là cùng với người đã từng có lần trải qua cảm xúc mất đi người thân trong gia đình yêu. Tuy vậy, fan hâm mộ hiểu rằng tình thương sẽ không còn mất đi tất cả khi ta yêu cầu chia xa tình nhân quý, bởi nó luôn luôn tồn tại ở đó, trong chủ yếu mỗi bọn chúng ta.

Review chi tiết bởi: Ngô Yến - Bookademy

Hình ảnh: Ngô Yến

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để update các tin tức thú vị về sách trên link: Bookademy

(*) bạn dạng quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi share hoặc đăng thiết lập lại, vui vẻ trích dẫn nguồn không thiếu "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích mối cung cấp không không thiếu thốn cú pháp đầy đủ không được gật đầu và cần gỡ bỏ.

Có song khi, những người thật lòng dịu dàng nhau lại chẳng đi bên nhau đến hết cuộc đời. Cố kỉnh nhưng, mặc cho sự trớ trêu cơ mà số phận lấy đến, bọn họ vẫn yêu, một phương pháp thật đậm sâu, mang lại nỗi chẳng có không gian, thời hạn nào rất có thể xóa nhòa...


Em trông rất cô bé tính. Em giờ vẫn là một đàn bà bước vào tuổi cập kê giữ mùi nặng hương và làn da nóng áp, ko còn hệt như linh hồn của cái thìa coffe nữa.

Em cũng không còn nói: "Tôi chẳng gồm hứng thú gì với đàn con trai hết. Hãy nhằm tôi yên".

Anh tất cả cảm giác ngoài ra em sẽ nói với anh: "Hãy nhìn và say đắm tớ đi".

Anh là người khá nông cạn, chào đón nguyên xi rất nhiều gì tất cả ở trước mắt, vì vậy anh đã tiếp nhận nguyên xi biểu đạt em đưa ra.

"Được thôi, tớ vẫn thích cậu!"

"Em sẽ tới cùng cơn mưa" - Ichikawa Takuji


Nhiều người nhận định rằng đọc truyện tình của Nhật luôn luôn cần một sự kiên trì nhất định, để trung tâm hồn có thời gian mà cảm nhận, sâu lắng. Thật vậy, trước lúc đọc mẩu truyện này, tôi đang phải sẵn sàng cho mình không gian thật im bình bên trên căn gác của Tranquil - nơi bóc tách biệt hẳn với đều ồn ã thường trông thấy ở những quán coffe bình thường. Với khi lật giở hầu như trang thứ nhất của cuốn tè thuyết, tôi đã nhận ra là bản thân chẳng còn nguyên nhân gì để bong khỏi góc hâm mộ này trong thời gian ngày hôm nay.


*

Toàn bộ cuốn đái thuyết 332 trang không thể được phân tách chương, từng câu từng chữ cứ núm nối đuôi nhau, chảy theo dòng cảm xúc của những nhân vật. đề nghị nói trước rằng, diễn biến của tiểu thuyết này không thực sự đặc sắc, chẳng có lọ lem nghèo đói và hoàng tử phong lưu si tình, cũng không tồn tại những cốt truyện cao trào, thắt nút rồi mở nút... Nhưng với cá thể tôi, tôi ham mê một mẩu chuyện như thế, cứ dịu nhàng, buôn bản đãng, man mác buồn, y hệt như những trời mưa gió vậy.

Chính vì chưng thế, bài reviews này, tôi cũng biến thành chẳng gượng xay để đề ra những headings, nhưng lại mong chúng ta cũng có thể cùng tôi, đi không còn đến mẫu cuối cùng.


*

Mở đầu câu chuyện, là cuộc đối thoại của hai tía con Takkun – Yuji về người người mẹ đã mất - Mio. Takkun nhắc cho đàn ông 6 tuổi của mình nghe về tinh mong Lưu Trữ, là chỗ mà khi fan ta bị tiêu diệt đi sẽ tới đó, cùng sẽ còn ngơi nghỉ lại đó mang đến đến khi nào người sống vẫn tồn tại nhớ cho họ. Chính vì thế, cậu nhỏ xíu Yuji luôn luôn tin rằng, bà mẹ Mio của chính mình đang làm việc đó. Cậu, y như người thân phụ của mình, luôn luôn nhớ về Mio.


Những đoạn tiếp sau là lời kể của Takkun về cuộc sống thường nhật tất cả phần khá bộn bề của hai tía con khi không có Mio sinh sống bên. Đó cũng là đầy đủ ngày anh đề xuất chiến đấu với không hề ít căn bệnh đang sở hữu trong người. Cùng quả thực, sẽ tương đối khó khăn cho 1 người đàn ông rất có thể nuôi dạy và chăm nom cho cậu con trai mới chỉ 6 tuổi của bản thân mình khi không có vợ làm việc bên. Mà lại dẫu sao, hai ba con anh vẫn còn tồn tại nhau, với đó đó là nguồn cồn viên lớn nhất để quá qua nỗi mất mát cùng trống trải mà Mio sẽ để lại.


Tới đây, tín đồ đọc đã thấy một câu chuyện tràn ngập những nổi ảm đạm không nguôi, sự đau khổ, day dứt, sự ân hận hận vì những điều đã qua. Chủ yếu tôi đây cũng phải thốt lên, "sao mà bi thảm quá vậy!". Trong khi Takkun không tồn tại cách nào vực lên được, cho tới một ngày, Mio mở ra trong giấc mơ của anh ấy và nói rằng “Em sẽ quay trở về vào mùa mưa năm sau để xem hai phụ thân con sống như vậy nào…”. Trường đoản cú đó, Takkun đang sống với niềm hy vọng rằng ngày nào kia Mio sẽ quay trờ lại với thân phụ con anh.

Và cô ấy đang đến, quả như lời hứa của bản thân mình khi cơn mưa đầu mùa gõ cửa. Chỉ bao gồm điều, cô bé này chẳng nhớ gì về trong những năm tháng đang qua, lúc cô là vợ của Takkun với là người mẹ của Yuji. Chính bản thân người bố cũng ko thể lý giải được, cơ mà anh mặc kệ. Vày lẽ, chỉ cần hình hài ấy ở ở kề bên anh, anh nhất mực sẽ có tác dụng cô ấy quay lại là Mio của anh, là người mẹ của con anh, và ba người đang sống như 1 gia đình.

Nhưng lúc cả cha người đã dần dần quen cùng với nhịp sống gồm nhau, thân quen với tiếng cười hạnh phúc, thân quen với khá thở của nhau từng ngày, thì Mio một lần nữa phải ra đi, vì chưng định mệnh đã sắp xếp như thế. Với đây đó là phần hay nhất của toàn thể câu chuyện, phần mà theo tôi sẽ khiến người đọc vẩn vơ suy nghĩ mãi về nó của cả khi đã ngấu nghiến đến chiếc chữ cuối cùng. Vì chưng lúc này, sự thật về "bản sao Mio" dần dần hé lộ qua bức thư tay, mẫu thời gian ban đầu bị đảo lộn, trẻ ranh giới không gian bị phá vỡ. Nói đúng hơn, cả nhân vật, và người đọc dường như rơi vào vòng xoáy không thể sáng tỏ được vượt khứ - lúc này - tương lai. Thú thật, tôi đã vô cùng "khó chịu" bởi đến cuối cùng, bao gồm tôi vẫn bị lạc ở chỗ truyện này.


*

Câu chuyện kết thúc với sự dang dở của một tình yêu. Bao gồm chút bi thiết khi vội vàng lại trang cuối cùng, nhưng tôi vẫn thấy vơi nhàng với thỏa mãn. Có lẽ vì lối hành văn trường đoản cú nhiên, và đều tình tiết thanh thanh mà tác giả Ichikawa Takuji đã xoa dịu tín đồ đọc phần như thế nào đó.

Tôi nhận thấy rằng, tình yêu của mình thật thuần khiết biết bao. Không đảm bảo trào, ko dồn dập, ko đam mê, không tồn tại những lời nói ngọt ngào bao gồm cánh, không có những đòi hỏi lãng mạn, không ghen tuông hờn dỗi,... Cùng nó cứ bình lặng, nhẹ nhàng, mộc mạc tuy nhiên rất sâu sắc, ngọt ngào và lắng đọng và đụng đến trái tim người đọc.

Tôi cũng phân biệt sự kiên trì mà chỉ hai tín đồ thực sự yêu thương nhau mới hoàn toàn có thể dành cho đối phương. Takkun sẽ nhẫn nại nhằm kể cho Mio nghe hầu như gì cô đã quên, từ cơ hội họ gặp gỡ nhau, ngồi cạnh nhau, bắt đầu yêu nhau, cùng cả hầu như sóng gió yêu cầu trải qua để mang lại với nhau như bây giờ. Ở các phân cảnh này, giọng nhắc thỉnh thoảng xen vào một trong những chút hoài niệm, một chút ít hiện thực, và một ít của cuốn tè thuyết mà lại anh đã viết.

Và điều khiến cho tôi, và có lẽ rằng là tất cả những ai đã đọc mẩu chuyện này, lưu giữ mãi chắc hẳn rằng không gì khác đó là sự hy sinh cừ khôi của bạn vợ, người bà bầu như Mio. Tôi gọi tình yêu thương của Mio dành riêng cho Takkun là một trong sự ám hình ảnh đầy ngọt ngào, nó đem hơi nóng của những ngày mùa đông và là trận mưa tươi mát của những ngày nắng. Cô đã gật đầu đánh đổi giữa hạnh phúc và sự sống chỉ để đến mặt Takkun. Cô lựa chọn sát cánh đồng hành cùng anh trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi trong cả khi biết mình đang chết. Đó chính là một tình yêu thực sự mà người nào cũng muốn tất cả trong đời.


*

Mio trở về, thu xếp lại cuộc sống của hai cha con, nhằm họ có thể bước tiếp một cách niềm hạnh phúc khi không tồn tại cô bên cạnh. Cả Takkun với Yuji đang bước thoát ra khỏi hố sâu của sự việc dằn vặt, rất có thể thanh thản cùng nhau những ngày tiếp theo, đó bao gồm là dòng kết hạnh phúc, vừa đủ nhất mà tôi từng thấy.

Xem thêm: Những câu nói hay về sự tức giận giúp bạn nhận ra nhiều chân lý trong cuộc sống

Có thể không ít người sẽ thấy "Em sẽ tới cùng cơn mưa" thật lạt vị. Tuy vậy với tôi, nó giống hệt như một ly trà nhẹ ngọt, nóng áp, vừa đủ cho ngày hè lanh tanh hiểm hoi như hôm nay.

Bạn rất có thể mượn sách ngơi nghỉ đây: https://book.cya.edu.vn.vn/books/em-se-den-cung-con-mua-34

Đừng quên truy cập S*Book để đọc những đánh giá sách "siêu có tâm" cùng mượn sách từ mọi Sunner dễ thương của họ nhé!