Script has been disabled on your browser, please enable JS to make this app work.

Bạn đang xem: Cảm nhận mắt biếc nguyễn nhật ánh



“Tôi giữ hộ tình yêu cho mùa hè, nhưng ngày hè không duy trì nổi. Ngày hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sảnh trường với tiếng ve thủ thỉ trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống hệt như tôi vậy. Nó chẳng làm được mọi điều tôi kí thác. Nó nhằm Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trê tuyến phố về.”

“Mắt Biếc” là trong những tác phẩm lừng danh nhất ở trong nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Giả dụ ở các tác phẩm khác của ông, fan hâm mộ thường phát hiện cốt truyện với nội trong sáng, ngây thơ giành riêng cho trẻ nhỏ, thì cho tới với “Mắt Biếc”, nó như 1 luồng gió new dành cho người đọc. Vẫn luôn là những ngôn ngữ giản đơn, gần gũi nhưng vấn đề xây dựng hình tượng và nội dung bao gồm phần khác. Nó nói về tình yêu của những đứa trẻ, của sự việc trưởng thành, tình yêu với quê nhà và hơn cả là sự việc hy sinh vô biên bến, sự kếch xù trong tình yêu.

Tiêu đề với cách thi công bìa dịu nhàng

Tiêu đề cùng bìa sách chắc rằng sẽ có tác dụng cho các bạn cảm thấy tuyệt vời ngay. Vỏn vẹn nhì chữ “Mắt Biếc” tuy thế đã mở ra không ít cảm thừa nhận cho độc giả bởi người nào cũng biết đôi mắt biếc là 1 trong đôi khía cạnh đẹp, dẫu vậy buồn. Tiêu đề đã phần làm sao gợi phải một cốt truyện có ngôn từ phảng phất nỗi buồn. Phông xanh chủ đạo với hình ảnh một người đàn ông ngồi đánh lũ bên cô nàng dưới tán cây được phác thảo một cách đối kháng giản, mang đến một cảm giác dễ chịu.

Một câu chuyện đưa về quá những cảm xúc, để lại ám ảnh cho người đọc

Câu chuyện kể về cuộc đời của một đại trượng phu trai tên Ngạn - nhân vật chủ yếu trong cuốn sách, một cậu nhỏ xíu sinh ra và khủng lên vào một ngôi làng mạc tên là Đo Đo ở vùng quê Quảng nam đậm tình sâu nghĩa. Tuổi thơ của cậu ngoài gắn bó với những giữa trưa hè oi ả, những sạp tạp hóa được được bày vẽ những món hàng tạp hóa dễ thương lung linh, gần như trận roi nổ đom đóm đôi mắt của bố,... Thì cậu còn có bên cạnh mình một đứa bạn hàng xóm - Hà Lan - với đôi mắt đẹp như "Mắt Biếc". Ngạn bộc bạch: “Đó là đôi mắt có sản phẩm mi dài, lúc nào thì cũng mở to, hồn nhiên với ngơ ngác. Và về sau cũng đôi mắt đó có tác dụng khổ tôi ghê gớm”

“Uống nhầm một ánh mắt. Cơn say theo cả đời

Thương âm thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng”

Câu thơ trên chắc hẳn rằng sinh ra là giành cho Ngạn. Bởi vì yêu, tê mê trước vẻ đẹp của hai con mắt ấy, mà lại ngay trường đoản cú nhỏ, Ngạn đã mặc kệ mọi thiết bị để đảm bảo Hà Lan và làm Hà Lan vui lòng. Từ khi tham gia học lớp vỡ lòng, vày bênh vực Hà Lan, Ngạn đang hạ gục thắng Hòa - một kẻ nhưng trong lớp chẳng ngán đe ai cùng chẳng ai vào lớp ước ao động vào. Để rồi sau đó, Ngạn bị thầy Phu phạt dancing cóc mười vòng sân giữa trời lạnh tới ngất xỉu xỉu. Ngạn cũng gia nhập vào phần đông trận chiến tranh long trời lở đất trong vườn công ty ông Cửu Hoành nhằm giành lấy mang lại Hà Lan phần lớn trái thị thi thoảng hoi. Sau này, lúc lên cấp cho 2, cũng vì thỏa mãn ý say mê của Hà Lan, người con trai ấy lại chuẩn bị nện nhau nhừ tử bởi cái dùi trống. Với cũng bởi vì Hà Lan thích những cái trứng chim sẻ mà Ngạn cũng đồng ý đầu u phần lớn cục khổng lồ và ra máu mũi vì xẻ khi trèo lên mẫu thang lỏng lẻo để mang bằng được trứng chim mang lại Hà Lan. Câu chuyện bắt đầu với rất nhiều hình hình ảnh nhẹ nhàng cùng những âm nhạc trong trẻo bình an nhất. Một song thanh mai trúc mã tưởng chừng rồi đã có hiệu quả tốt đẹp, ăm ắp, đầy đủ đầy, cất chan tình cảm. Cùng vì tình yêu đã nảy sinh dần dần trong Ngạn bắt nguồn từ tình chúng ta đẹp như mơ của Ngạn cùng Hà Lan. Tuy nhiên không, cho khi lớn hơn một chút, cả hai thuộc ra tp học tập, trong lúc tấm lòng của Ngạn vẫn chỉ duy nhất hướng về Hà Lan, hường về xóm Đo Đo thì cô bạn lại không chống lại được trước hầu hết cám dỗ của thị trấn xa hoa.

Ngạn và Hà Lan bước đầu có những đối lập trong suy nghĩ. Ở ngưỡng cửa ngõ của tuổi mới lớn, trái đất của cô bé xíu lại là sự việc háo hức, tò mò về thành thị. Đôi chân của Hà Lan đuổi theo những điều new mẻ, đôi bàn chân của Ngạn lại chậm rãi về với đều điều xưa cũ. Trái đất trong Hà Lan là thành thị đầy màu sắc thì Ngạn lại là màn trời đầy sao của làng mạc Đo Đo. Hà Lan hy vọng đến với sự ồn ào của thành thị, Ngạn lại chẳng chú ý hồn mình sinh hoạt làng. Hà Lan khám phá ánh sáng của đô thị, Ngạn mơ màng ở đồi Sim. Tp đầy ánh điện, đầy hiện tại đại; buôn bản Đo Đo nhỏ dại bé với yên bình. Cứ thế dần dần với đông đảo trái ngược kia, hai fan cứ ngày một xa nhau, cảm xúc như hai tuyến đường thẳng song song mà lại ngay từ bỏ điểm xuất phát đã trái ngược nhau…, chắc hẳn rằng Ngạn đủ thông minh để biết tuyến đường của Hà Lan mong ước nhưng anh bắt buộc khôn nguôi về các kỉ niệm ấy. Cùng vì khoảng thời gian gắn bó rất lâu rồi ấy đang quá lâu nhằm rồi hình thành một thói quen khó bỏ, Hà Lan vào Ngạn mãi là cô nhỏ xíu có đôi mắt đẹp thơ ngây, trong ráng như một tờ giấy mang lại nỗi anh bỏ quên rằng fan anh yêu cho đau lòng đã cố gắng đổi.

Ngạn trải lòng bản thân với âm nhạc, âm nhạc tại chỗ này đã như 1 người bạn tri kỷ sưởi ấm trái tim của kẻ ham tình. Âm nhạc nói hộ nỗi lòng, Ngạn viết ra những phiên bản nhạc và bạn dạng nhạc nào cũng đau đáu về Hà Lan. Ngạn gởi tình yêu thương vào nhạc, gởi vào ngày hè nhưng ngày hè không duy trì nổi. Hoa phượng vẫn cứ đỏ, thời hạn vẫn cứ trôi, cảnh vật vẫn cầm chỉ là thiếu hụt bóng Hà Lan.

“Gửi mùa hè

Giữ hộ chút tình yêu

Khi phân tách xa

Vẫn nhớ ngày chạm chán lại

khi ấy em bao gồm là cô gái

Đốt tôi bởi ngọn lửa

Của riêng biệt em?”

Phượng đỏ rực góc trời như 1 đốm lửa nhỏ, nhưng có lẽ chưa đầy đủ thiêu rụi mà góc nhìn Hà Lan chỉ việc lướt qua sẽ đủ thiêu rụi cõi lòng. Hà Lan biến hóa đến tưởng ngàng, Đứng trước sự biến hóa của Hà Lan, Ngạn càng trở buộc phải đau lòng, Ngạn đã miêu tả nỗi bi quan vô bờ và cầu mong trở lại như thời trước qua lời bài bác hát “Thà như ngày thơ ấu” tới mức:

“Nhớ thời xưa tuổi nhỏ

Ta suốt ngày mặt nhau

Kể bao điều âm thầm kín

Lòng tất cả ngại gì đâu

Bây giờ sao quá khó

Lòng anh với tình em

Chút mùi hương thầm vào gió

Biết ngày nào cất cánh lên

Nếu biết tình như thế

Chẳng mập lên làm cho gì

Thà như ngày thơ ấu

Hai đứa cầm tay đi”

Khoảng biện pháp địa lý đã xa, khoảng cách của trung ương hồn lại càng xa hơn, lúc Hà Lan rung rộng Dũng. Dũng sở hữu hình thái phong trần, lịch lãm và new mẻ, như một làn gió mới thổi tạ thế Hà Lan. Hà Lan sẽ yêu Dũng bằng trái tim vô bờ của một người con gái. Dũng như đại diện cho thành thị, Ngạn đại diện thay mặt cho nguồn gốc quê hương. Dũng có những bụi bờ của thành phố, của sự ồn ào nhộn nhịp, kia là các chiếc mà Hà Lan theo đuổi. Phải! Hà Lan đã chọn một gã giới trẻ nhà giàu, sành điệu, giỏi võ tuy nhiên lại thiếu đứng đắn, một kẻ sử dụng rộng rãi tự do, luôn luôn nuông chiều phiên bản thân để gửi gắm cảm tình vào. Tuy thế Ngạn vẫn đứng đó.

Ngạn đau lòng, Ngạn xảy ra xích míc xung bất chợt trong cảm xúc. Ngạn không muốn Hà Lan yêu thương Dũng, Ngạn cũng từ bỏ thú nhận với bạn dạng thân cảm xúc vui khi thấy Dũng rời vứt Hà Lan để yêu một cô gái khác. Nhưng mà Ngạn lại mong Hà Lan hạnh phúc, cả nói là hạnh phúc bên Dũng. Anh gật đầu nghe gần như lời giãi bày, trọng điểm sự của người con gái anh yêu vẫn kể về một người lũ ông khác, anh trường đoản cú nguyện là một trong những điểm tựa để bất cứ lúc nào cô tìm tới. Rồi Dũng lại quay trở lại với Hà Lan, trái tim Ngạn lại như bao gồm ai đó cần sử dụng dao rạch một yếu sâu, sâu đến mức không thở được. Với đỉnh điểm của nỗi đau đó là Hà Lan mang thai với Dũng, dẫu vậy bị hắn ruồng bỏ. Cô đành gửi bé về đến bà ngoại chăm sóc và đánh tên là Trà Long. Tuy hiểu rõ tình yêu của Ngạn dành cho mình, Hà Lan vẫn ko đáp lại vì chưng chỉ cô mới hiểu rõ để ý đến của bạn dạng thân nhất. Bản thân họ cũng siêu sợ khi có bạn đối xử quá giỏi vì tâm thành mình chẳng thể nghĩ ra được làm thế nào để trả ơn họ, trường hợp Hà Lan mang Ngạn thì vẫn càng gian ác vì vốn dĩ cảm xúc của Hà Lan với Ngạn chỉ là việc cảm động, chỉ cần người các bạn tâm giao. Làm sao có thể chắc hẳn rằng Hà Lan lấy Ngạn về thảm kịch sẽ giảm đi? Khi không còn có tình cảm lấy về chỉ có tác dụng khổ nhau mà lại thôi…

Dù bị Hà Lan từ chối nhưng Ngạn vẫn dành hết tình yêu của chính mình cho bé xíu Trà Long. Ngạn âu yếm và yêu mến Trà Long hết mình. Trà Long có khuôn mặt và hai con mắt biếc giống hệt nhau Hà Lan lúc còn trẻ. Cơ mà trái với chị em mình, Trà Long một lòng nhắm tới quê nhà, trung tâm hồn cô sinh ra cũng dành cho buôn bản Đo Đo, cô yêu quê, yêu mọi thứ giản dị, đời thường, hệt nhau Ngạn. Với Trà Long cũng yêu Ngạn! Còn Ngạn, Ngạn cũng đều có tình cảm cùng với Trà Long.

Đọc cho đây, tôi xúc cảm mình bị lạc vào vùng mê cung lạ lẫm nào kia của tình cảm, của yêu với thương. Chung cục tôi vẫn không hiểu rõ tình cảm của Trà Long đối với Ngạn sở hữu tên chi? Là yêu thương ư? Hay đó là thương, là kính trọng, quý mến? Và chính Ngạn sẽ xem Trà Long là gì ta cũng không rõ nữa. Là đứa cháu bé bỏng bỏng, tốt là người yêu hay chỉ là tín đồ thế thân cho tình ái đầu của Ngạn mà lại anh mãi quan yếu quên được? Hay chính là người sẽ liên tục vẽ tiếp cuộc sống dở dang của Ngạn?

Một cái kết khắc khoải, nao lòng!

Suốt từng nào năm, Ngạn giận bao gồm giận, trách gồm trách nhưng chưa một lần nào anh hết thương Hà Lan. ở đầu cuối Ngạn chọn ra đi, vứt lại Trà Long với làng quê. Bỏ lại cả Hà Lan và đôi mắt biếc.

Một nỗi bi thảm chơi vơi, mơ hồ, sự hiểu rõ sâu xa và thông cảm của fan đọc với nỗi lòng của Ngạn. Cuộc sống của anh dành để yêu thương và bao bọc lấy nỗi đau. Đến sau cùng cũng dốc hết lòng nhưng giữ trọn một cầm tình con giành riêng cho Hà Lan, dành cho Mắt Biếc.

Ngạn chọn ra đi, chắc rằng chính chính vì sau anh đang hiểu, cuối cùng rồi Trà Long cũng chỉ là chiếc bóng của Hà Lan và tình cảm của anh với Trà Long là không thể liên tiếp được. Anh đưa ra quyết định giữ trọn hình ảnh Mắt Biếc đẹp nhất trong trái tim mình...

Một nốt lặng trong bài tình ca, một nốt im nuối tiếc, đau lòng!

Vì sao nói đấy là một tác phẩm đề nghị dùng cả quãng thời gian thanh xuân để cảm nhận?

Nói đây là một tác phẩm phải dùng cả quãng thời gian thanh xuân để cảm giác là bởi vào khoảng thời gian bạn 15 tuổi, khi bạn đọc câu chuyện này, bao gồm lẽ bạn sẽ phải thốt lên rằng “Tại sao Ngạn lại bắt buộc chịu khổ như vậy? tại sao không bỏ Hà Lan đi” giỏi “Tại sao Ngạn xuất sắc như vậy mà Hà Lan không yêu Ngạn mà lại yêu Dũng”. Nhưng lại sau này, khi đã từng qua vài cha mối tình, đã hiểu quyết tử cho tình thương là như thế nào, gọi lại câu chuyện, biết đâu các bạn lại nói “Nếu đưa sử tất cả Ngạn và Hà Lan ngoài đời thực, chắc hẳn rằng tôi cũng không khuyên Ngạn tự bỏ tình yêu này đi. Vì với Ngạn, Hà Lan là cả một thai trời, là cả một cuộc đời, là có mặt để thương, để nhớ với Ngạn bỏ mặc làm mọi thứ chỉ để Hà Lan được niềm hạnh phúc dù cho phiên bản thân mình có đau lòng.” cùng với mỗi tiến độ và thời điểm khác nhau, bạn sẽ có một cảm nhận riêng cho những nhân đồ gia dụng và văn bản cho cốt truyện. Đây là trong số những điều làm ra sự tuyệt đối và khác hoàn toàn của tác phẩm.

Một tranh ảnh làng quê khôn cùng đẹp, khôn xiết thương!

Và điều quánh biệt ở đầu cuối trong cuốn sách mà người sáng tác muốn chia sẻ với bạn đọc đó chính là tình yêu quê hương. Nó bao phủ lên tất cả mọi thứ, bao che lên cả tình cảm của Ngạn giành riêng cho Hà Lan. Nguyễn Nhật Ánh sẽ vẽ đề nghị một Đo Đo khôn cùng riêng, rất quê hương trong cuốn sách. Một làng quê an bình, bắt buộc thơ nằm lặng im bên đồi sim, mặt đồng cỏ, vô cùng nên thơ. Một mảnh đất bình dị, nghèo đói nhưng lại là mảnh đất của tuổi thơ nơi có trời xanh cao vời vợi, trong suốt như pha lê, gồm hoa dâm bụt đỏ chói, bao hàm quả thị rubi ươm và có cả tình chúng ta trong sáng, tình thương nghề tha thiết. Tất cả tạo cho một bức tranh đẹp đẽ về một chốn đồng quê nơi nước nhà Việt nam này. Ngạn lúc nào thì cũng đau đáu một cảm xúc duy nhất mang đến Hà Lan chắc hẳn rằng cũng cũng chính vì cô gái ấy cũng là một trong những phần của quê hương. Đôi đôi mắt của Hà Lan, Ngạn soi bản thân vào trong đôi mắt trong veo kia là những kỉ niệm trường đoản cú thời còn bé dại hai đứa ở mặt nhau, đa số hình hình ảnh của làng quê mộc mạc.

Lời kết

Mắt Biếc nhằm lại quá nhiều cung bậc cảm hứng khác nhau cho người đọc. Gập trang sách cuối cùng lại, sau cùng ta thấy Ngạn bắt đầu là người cực khổ nhất. Hợp lí đôi đôi mắt Hà Lan bi hùng vì vào đó, không hẳn là nó phản chiếu cuộc đời của cô, mà bởi nó phản chiếu cuộc đời của Ngạn. Đây thực sự là 1 trong tác phẩm phải dùng cả quãng thời gian thanh xuân nhằm cảm nhận. Bởi, năm 15 tuổi, bạn có thể hỏi “Vì sao Ngạn không vứt Hà Lan đi?” xuất xắc “Tại sao Ngạn giỏi như vậy mà Hà Lan ko yêu Ngạn mà lại yêu Dũng”. Mà lại sau này, khi đã từng qua vài tía mối tình, sẽ hiểu quyết tử cho tình yêu là như thế nào, đọc lại câu chuyện, biết đâu các bạn lại nói “Nếu đưa sử bao gồm Ngạn và Hà Lan quanh đó đời thực, chắc hẳn rằng tôi cũng ko khuyên Ngạn trường đoản cú bỏ mối tình này đi. Bởi với Ngạn, Hà Lan là cả một thai trời, là cả một cuộc đời, là xuất hiện để thương, để nhớ cùng Ngạn bất chấp làm đông đảo thứ chỉ nhằm Hà Lan được niềm hạnh phúc dù cho bản thân mình tất cả đau lòng.” cùng với mỗi quy trình và thời gian khác nhau, bạn sẽ có một cảm giác riêng cho các nhân đồ vật và câu chữ cho cốt truyện. Đây là trong số những điều làm nên sự tuyệt vời nhất và biệt lập của tác phẩm.

Cảm ơn các bạn đã gọi phần reviews của mình. Rất mong được nghe đóng góp từ hầu hết người. Yêu thương tất cả mọi người!

Mưa xung quanh hiên! Mưa vơi nhàng. Mưa bi quan vì nhớ thương ai nên mưa rả rích ko nguôi. “Mưa” trong tôi, là giấc mơ tuổi nhỏ…mãi mãi ko thành. Tôi lật lại cam kết ức, lắng bản thân trong giai điệu du dương với lời ca da diết mắt biếc năm xưa nay đâu? Hẳn lúc nhạc sĩ Ngô Thụy Miên viết nên khúc hát này, sẽ là từ nỗi niềm của riêng rẽ ông. Và niềm riêng rẽ ấy đã gặp gỡ phải biết bao trái tim đồng cảm, thổn thức cùng ông, cùng cậu bé bỏng Ngạn năm nào (hay chăng cũng là nhà văn Nguyễn Nhật Ánh nhập vai vào?)


*

Tôi mang đến với "Mắt biếc" từ một người bạn, tình cờ, không chọn lựa, và làtruyện dài trước tiên của Nguyễn Nhật Ánh tôi đọc nhằm rồi tiếp nối say mê search đọctất cả thành quả của ông. Ông ko viết mang đến tôi, dĩ nhiên vì ông ko biếttôi; cũng có thể ông không viết mang lại riêng ai, ông viết như trường đoản cú sự với độc giảhay chỉ đơn giản dễ dàng là viết thôi, cơ mà sao tôi thấy những tâm tư đó gần gụi quá,thiết tha mang lại nao lòng; cũng chính là lòng tôi đấy, chỉ là tôi ko biết làm thế nào để cho cảmxúc thành lời ví dụ được như ông..."Nỗi bi thương của tôi cũng được ngân lên, đãđược sẻ chia...Tôi yêu thương em. Tôi yêu thương em vô vàn. Yêu cùng chẳng được yêu, đau hoàihoài một nỗi đau thầm lặng"...

Xem thêm: Tìm Hiểu Về Thị Trường Chứng Khoán Việt Nam Có Tiềm Năng Lớn Trong Dài Hạn

<…>

hầu hết kỷ niệm thuở ấu thơ sát bên Hà Lantrong Ngạn thật dễ thương, nghịch ngợm, và ngọt ngào biết mấy. Cậu nhãi con Ngạn vớitình cảm đầu đời ngây ngô; hồn nhiên điện thoại tư vấn "mày, tao" cùng với cô bạn bé dại màcậu âm thầm thích; chút tình nhỏ tuổi đến đáng yêu vô thuộc khi luôn luôn muốn có tác dụng Hà Lanvui vẻ cả ngày dù những lần vào sinh ra tử: mặc đến vườn đơn vị ông Cửu Hoành cónuôi chó dữ vẫn lén vào nhặt thị cho Hà Lan; chiến đấu kịch liệt chỉ để giànhcho được mẫu dùi trống cùng cứ bi thiết tiu nghỉu khi có lúc không mang đến đượcniềm vui đánh trống mang đến Hà Lan; hay xin cô Thung đến Hà Lan đi cùng để phấnkhởi cụ phiên nhau bưng nước… Ừ thì lúc yêu là cầm đó, lúc nào cũng chỉ muốnnhìn thấy người ấy cười, fan ấy vui vì chẳng cần có người nhạc sĩ sẽ sángtác em đẹp tuyệt vời nhất khi em cười đó sao!

Hồi học tập lớp tám, cũng tương tự Ngạn vậy, một hômbắt gặp góc nhìn người ấy, lần trước tiên tôi cảm thấy lòng mình dậysóng. Ánh nhìn như đã đụng đến trọng điểm hồn khiến cho tôi bâng khuâng quá thể. Màchẳng hiểu bởi vì sao. Từ giây phút đó tôi như tín đồ say, tôi khát khao,tôi mơ tới những giấc mơ nữ tính của tình yêu và chưa lúc nào tôi đủ kiêu dũng để nhìn lâu vào hai con mắt đẹp bi hùng xaxăm ấy, tôi trinh nữ ngùng hai con mắt sẽ nhìn thấu mọi ngõ nghách nơi trái tim tôi khờkhạo… Tôi cũng đều có cuốn sổ tay chép toàn thơ tình, cũng hát vu vơ một mình nhữnglời ước vọng tình yêu mà lại không lãng mạn có tác dụng thơ, viết nhạc được như
Ngạn. Tôi cũng gom đủ hai điều đáng chán nhất trong tình thương làkhi mình yêu ai, mình băn khoăn họ cóbiết điều đó hay không với khi mình biết điều này rồi thì mình lại đắn đo họcó yêu lại mình tốt không… Tôi cũng hay sút xe đến trường bao phủ ló đợi,rồi lẽo đẽo theo sau nhỏ với niềm vui bé nhỏ tuổi riêng tôi, với nỗixôn xao của tình thương thời bắt đầu lớn. Các lần đạp tuy vậy đôi bên cạnhnhau, mặc dù cho là hiếm hoi, dù rằng đoạn đường có ngắn, cho dù cho nhỏ chẳng chịu đựng nói gì,chỉ khi tôi hỏi thì bé dại trả lời cụ thôi; tôi bi thiết lắm chứ… “Hạnh phúc lớn nhất là có niềm tin rằng mình được yêu”(VICTOR HUGO), với tôi biết hạnh phúc nhiều khi chỉ là các điều giản đối chọi như thếtrong tình tôi đối kháng phương… Và khi nào cũng vậy, tôi thuận tiện nhận ra nhỏ tuổi trướcnhờ vào chiếc áo khoác bên ngoài rất riêng color hồng cánh sen ngoài bộ đồng phục BTX –chúng tôi đã không còn học phổ biến dưới một mái trường đầy ắp kỷ niệm năm nào… Tôikhác. Không có ai bắt tôi nên hoài vọng kỷ niệm. Tôi vẫn thường xuyên một mìnhvề thăm trường trong cả 3 năm qua, thăm thầy cô - người chạm chán người không… kỷniệm níu chân tôi, tôi gặp ác mộng đắm vào hồi ức về tình yêu ban sơ,tinh khôi, thầm yên ổn như chưa hề vẩn đục giữa khoảng chừng sântrường vắng tanh lá rơi đầy, với cội cây già đó, cùng với thư viện nhỏ xíu xíu nơi nhỏ dại hayngồi thuộc bè bạn… Tôi còn trên đây trong khung trời hoa mộng đó mà người đâu mất rồicho tôi mãi tìm tìm? dù rằng trái tim nhỏ tuổi thuộc về ai, đốm lửa hi vọng trong tôi chưatắt hẳn. Chúng cháy lập lòe, bền chí và buồn bã, và chờ mong. Vì chưng rằng bảnchất của tình thân là hy vọng… mặc dù rằng tôi sẽ không còn như dịp trước,ngày ngày tất cả một thú vui là mong chờ được nhìn thấy nhỏ dại trước cổng trường, vàdù biết mối tình mãi chỉ với hoài vọng, tôi không thể từ giã một lần nhằm mãi mãi phân tách tay, tôi không thể chắc chắn là tôi có tác dụng đượcđiều đó hay là không !

phần lớn vần thơ của chú ý Nguyễn Nhật Ánh khiếntôi cảm xúc như đang cùng hòa chung một nhịp xúc cảm với Chú, tôi rất có thể hiểuđược cảm giác đó thay nào và thật vui lúc chú Ánh cũng phát âm tôi. Tôi sẽ khônggiấu được lòng mình, tôi gửi cho nhỏ:

Lặng lẽ chiều nay

lặng lẽ mùahè

Sân ngôi trường vắng

Và lòng tôi cũng vắng

...

Ai về qua chỗ fan thương

Đứng giùm tôi

Trước cổng ngôi trường ngày xưa

Ướt giùm tôi

Chút trời mưa

Để nghe trên tóc

mùi hương vừa bay đi

Chút tình tôi đong đầy… nhỏ dại có gọi chăng?

Trongcuộc đời bé nhỏ tuổi này, ai mà lại chẳng mang trong tâm mình một bóng hình, một “mắt biếc” đầy hoài niệm. Với tôi, đôi mắt biếc là như thế…